Chương 11

Tần Kinh Trập im lặng ăn cơm.

Cho dù chỉ có thể ăn được một chén cơm nóng, cô cũng đã cảm thấy quá đủ rồi. Cô gắp một miếng thịt lên cho vào miệng, vị trơn mềm, vừa vào miệng liền tan, từ tận đáy lòng, Tần Kinh Trập đột nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Giờ khắc này, trong lòng cô liền suy nghĩ, về sau cô nhất định sẽ mang theo em gái mình để con bé cũng được ăn ngon như vậy!

Ăn cơm trưa xong, dì Ngô bảo con trai chuẩn bị một hộp cơm cho Tần Kinh Trập, bảo cô mang về cho em gái mình.

Tần Kinh Trập vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngẫm lại từ lúc mới gặp đến giờ mình đã lấy không ít chỗ tốt của người ta, hiện tại nếu cứ cố cự tuyệt thì chẳng khác nào ‘già mồm cãi láo’ chứ?

Nhân tình này của dì Ngô, về sau cô nhất định sẽ trả.

Con dâu lớn của dì Ngô vào phòng thu dọn một chồng quần áo lớn đi ra, đều là những bộ quần áo mà cô cháu gái nhỏ nhà bọn họ không mặc được nữa, Tần Kinh Trạch ước chừng cũng có hơn mấy chục bộ.

Tần Kinh Trập tuy đã lớn như vậy, nhưng cô chưa bao giờ có được một bộ quần áo riêng cho mình, những bộ quần áo mà cô mặc trên người này đều là của các chị của cô.

Mà cô bé này cũng chỉ mới hai tuổi, đã có thể mặc được quần áo mà cả đời chị em bọn cô có được.

Trong lòng Tần Kinh Trập càng thêm kiên định, cô muốn sống một cuộc sống của thời đại này!

Tần Kinh Trập cầm lấy món đồ mà dì Ngô tặng, chuẩn bị trở về.

Dì Ngô hỏi nhà cô ở đâu, nói muốn đi xe điện chở cô về.

Tần Kinh Trập tiện tay chỉ một cái, nói mình hiện tại ở nhờ nhà thân thích, không xa, đi đường một lát là đến, không cần đưa. Cô khéo léo từ chối ý tốt của bà.

Sau khi từ nhà dì Ngô đi ra, cô liền tìm đến một nơi không người, trong lòng suy nghĩ về tòa nhà cũ nát kia. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một trận cảm giác quen thuộc truyền đến, đến khi cô mở mắt ra, thì đã thấy bản thân đã trở về căn nhà cũ nát này rồi.

Trong tay cô còn mang theo đồ dì Ngô đưa cho cô.

Trong lòng cô nhất thời vui vẻ, lúc trước cô còn có chút sợ mình không trở về đây được. Hiện tại khi biết mình có thể tự do qua lại giữa hai thời không, cô cũng không còn lo lắng nữa.

Thời gian này vẫn là buổi tối, chỉ là cô không có đồng hồ, ở đây cũng không có đồng hồ, nên cô không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.

Cô buông đồ trong tay xuống, đi tới bên cạnh Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn đúng là vẫn còn ngủ ở trên cỏ khô, xung quanh muỗi cứ kêu ong ong không ngừng, cô thấy chỉ thấy cô bé cứ đưa tay ra quơ quơ không ngừng, ngủ cũng không được ngon giấc.