Chương 7: Lừa Ăn Bánh Hạch Đào (1)

Nhóm dịch: Phù Du

Trương Thúy Anh nhìn bộ dáng không giống nói giỡn một chút nào của Thẩm lão tứ, thật sự sợ hắn sẽ chạy đi mật báo với lão thái thái, phải biết rằng con người lão thái thái kia vô cùng bất công, trong lòng chỉ có một nhà em út của bà ta, coi lão đại lão nhị đều giống như là cái đinh trong mắt.

Chính bà ta cũng may mắn vì đứa nhỏ đầu tiên mình sinh là con trai, nếu không, nói không chừng đã bị lão thái thái ghét bỏ không biết bao nhiêu lần.

Nếu mà để bà ta (lão thái thái) biết mình giấu bánh hạch đào thì mình tới một cái cũng không giữ lại được.

Bà ta khẽ cắn môi, xoay người để hai anh em vào sân.

Bánh hạch đào ở thời buổi này cũng là cực kỳ hiếm, cho nên bánh hạch đào bị Trương Thúy Anh khóa ở trong ngăn tủ phòng ngủ.

Thẩm Uyển Chi và Thẩm Ngọc Cảnh không đi theo vào phòng ngủ, nhưng cũng đứng chờ ở cửa.

Căn phòng dùng đất bùn trát lên, cánh cửa làm từ ván gỗ, trên tường và cửa đều bị nứt, căn bản chẳng che chắn được gì.

Trương Thúy Anh rất nhanh đã mang ra hai cái bánh hạch đào dùng giấy dầu bọc lại, cẩn thận từng chút đưa cho Thẩm Uyển Chi, “Yêu Muội Nhi, con xem thím lấy cho con tận hai cái đó.” Ngữ khí thì hào phóng, ánh mắt lại cực kỳ không nỡ, gắt gao nhìn chằm chằm bánh hạch đào mà Thẩm Uyển Chi nhận.

Môi bà ta khẽ nhếch, bản thân còn nhịn không nổi trước, nuốt nuốt nước miếng.

Thẩm Uyển Chi vừa thấy có hai cái, đem về nhà cũng không đủ chia, lấy một cái bánh bọc giấy dầu nhét vào tay anh út, giỏ tre cũng móc lên trên cánh tay Thẩm Ngọc Cảnh.

“Anh út, anh về nhà trước đi.” Nói xong còn nhìn Thẩm Ngọc Cảnh chớp chớp mắt.

Mày Thẩm Ngọc Cảnh giật giật, có chút không muốn đi.

Trương Thúy Anh thấy Thẩm Uyển Chi đưa bánh hạch đào cho Thẩm Ngọc Cảnh, trong lòng quả thực đang rỉ máu, không phải nha đầu này không ăn nên đưa cho Thẩm Ngọc Cảnh ăn đó chứ?



Bà ta có chút luyến tiếc cho Thẩm Ngọc Cảnh, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không ưa mình, cho hắn uống miếng nước đều có cảm giác lãng phí.

Thật ra bà ta cũng không muốn cho Thẩm Uyển Chi, nhưng nghĩ đến công việc của Đại Oa nhà mình, nghĩ lại sau này cũng có thể đi theo vào thành phố hưởng phúc, hai cái bánh hạch đào so với tương lai cũng không tính là gì, tuy rằng Trương Thúy Anh chưa từng đọc sách, nhưng cũng hiểu chút đạo lý, bà ta luôn cảm thấy mình ngoại trừ không có văn hóa thì cũng không khác mấy so với những người đàn ông tri thư đạt lễ này nọ trong kịch nam.

Thẩm Uyển Chi nói xong lại quay đầu nhìn Trương Thúy Anh, “Thím hai, thím muốn nói gì với con vậy.”

Trương Thúy Anh không ngờ Thẩm Yêu Muội Nhi biết điều như vậy, cũng bất chấp bản thân đau lòng hai cái bánh hạch đào.

Bà ta vui mừng ra mặt, vừa muốn kéo Thẩm Uyển Chi qua, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Cảnh còn ở một bên, lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Đúng là cái thứ âm hồn bất tán, lời bà ta vừa định nói bị nghẹn lại ở cổ họng, bản thân còn bị sặc một trận.

“Lão tứ, thím và Yêu Muội Nhi nói chút chuyện của phái nữ đấy?” Một đứa con trai như cậu cứ tò tò đi theo làm cái gì.

Thẩm Uyển Chi cũng hiểu ý, đẩy Thẩm Ngọc Cảnh nói, “Anh út, anh mau về nhà đi, em với thím hai nói chuyện xong sẽ lập tức về nhà, anh còn không yên tâm thím hai à, thím hai đối xử rất tốt với em đó nha.”

Trương Thúy Anh vừa nghe cháu gái tâng bốc mình, cũng có hai phần lâng lâng, đứng bên cạnh vội hát đệm, “Còn không phải sao, thím coi Yêu Muội Nhi như con gái của mình mà.”

Thẩm Uyển Chi nhân cơ hội mở miệng, không tiếng động nói với Thẩm Ngọc Cảnh, “Anh út, chờ em ở cửa sân.”

Thẩm Ngọc Cảnh thoáng nhìn qua em gái, cuối cùng vác sọt đi ra cửa sân.

Trương Thúy Anh thấy Thẩm Uyển Chi đuổi cái tên tiểu Diêm Vương Thẩm Ngọc Cảnh này đi, tính thêm cả việc bị Chúc Xuân Nhu đánh một trận lúc giữa trưa kia, cục tức nghẹn trong ngực cũng vơi đi không ít rồi, nhớ lại lời con trai lớn nói, trong lòng càng tràn ngập ý chí chiến đấu.

“Yêu Muội Nhi à……” Bà ta lập tức lôi kéo người nói chuyện.

Thẩm Uyển Chi nhìn Trương Thúy Anh, đột nhiên vô cùng đáng thương nói, “Thím hai, con thật đói quá, giữa trưa ở nhà ăn một chén canh khoai lang đỏ đã lập tức lên núi hái rau với anh út, bây giờ bụng rỗng tuếch, tay chân cũng nhũn ra……”

Trương Thúy Anh nhìn cô gái nhỏ nói cực kỳ ủy khuất, làn da của Thẩm Yêu Muội Nhi vốn trắng, một đường đi về, đôi má trắng như sứ nhiễm chút hồng hồng diễm lệ, tư thái cố ý tỏ ra nhu nhược, trên đôi mắt to nhìn lên mang theo chút hơi nước ủy khuất, từng sợi mi dài liên tục chớp chớp, thật đúng là đáng thương khiến người ta đau lòng.



Trương Thúy Anh cũng không biết nên hình dung đứa cháu gái xinh đẹp này như thế nào, trong lòng chỉ có thể thầm nói, hai vợ chồng nhà Thẩm lão đại này cũng thật mẹ nó quá biết sinh, sao có thể sinh ra nha đầu đẹp như vậy chứ, khó trách lão thái thái Tiêu gia nhìn từ xa đã lập tức nhớ kỹ nha đầu này, nghe vợ Đại Quân nhắc tới, lập tức vừa lòng nói muốn tới xem kỹ nha đầu này một cái.

Nha đầu xinh đẹp như vậy lại sinh ở nông thôn, đến cơm cũng ăn không đủ no, khiến bà ta nhịn không được mà mềm lòng, một trận thương cảm chợt nảy lên trong lòng, trong lòng âm thầm nói, ‘Yêu Muội Nhi à, người thím này lập tức để cho con sống ngày tốt lành, không chỉ có con sống tốt, tất cả chúng ta đều tốt theo.’ không hiểu sao Chúc Xuân Nhu lại nghĩ không thông như vậy, một đứa con gái xinh đẹp đổi những ngày tốt lành cho cả nhà, không biết chọn sao?

Nghĩ như vậy, Trương Thúy Anh lập tức hào hứng hẳn lên, lặng lẽ nói, “Yêu Muội Nhi, con chờ đó, thím đi lấy thêm cho con hai cái bánh hạch đào.”

Mấy miếng bánh hạch đào đổi tháng ngày tốt lành, đáng giá!

Thẩm Uyển Chi tất nhiên là cao hứng, khen Trương Thúy Anh khen lấy khen để, khen đến mức cả người bà ta lâng lâng, nhanh chóng đi vào phòng cầm hai cái bánh hạch đào ra.

Lúc này, Trương Thúy Anh để Thẩm Uyển Chi ăn trước, một nhà Thẩm lão đại, hiện tại cũng chỉ có Thẩm Uyển Chi thuận mắt, “Yêu Muội Nhi, con mau ăn đi, thơm lắm đó.”

Thẩm Uyển Chi thật sự cầm một cái lên cắn một miếng nhỏ, khóe mắt nhìn thấy Trương Thuý Anh nhét toàn bộ vụn bánh ở lòng bàn tay vào trong miệng, không đợi Trương Thúy Anh phản ứng, bỗng nhiên ôm bụng, “Ai da ai da” kêu hai tiếng.

Cô quá biết diễn, vẻ thống khổ trên mặt của cô làm Trương Thúy Anh hoảng sợ, thầm nói cái này cũng không thể có độc chứ? Dù thế nào thì trong lòng cũng hoảng hốt.

Kết quả trong lúc ngây người, Thẩm Uyển Chi vội vàng nói, “Thím hai, bụng con đau quá, con về nhà để mẹ con xem thử, còn nữa, cảm ơn bánh hạch đào của thím hai.” Nói xong lập tức một mạch chạy mất.

Trương Thúy Anh thậm chí còn xoay người lại hướng cô chạy, nói trong gió, “Không cần cảm ơn……”

Chờ bà ta phản ứng lại thì đã đuổi tới cửa sân, nhìn hai anh em đã đi rất xa, lúc này mới nhận ra mình mắc mưu, tức đến hai tay vỗ lên đùi, lại đυ.ng trúng chỗ bị Chúc Xuân Nhu đánh, trên người lập tức lại đau, tim càng đau.

Bốn cái bánh hạch đào đó, chính bà ta còn không nỡ ăn, bị hai đứa nhóc con thổ phỉ này một lần đã lừa mất bốn cái.

Bà ta cũng không dám đuổi theo, Chúc Xuân Nhu thật sự sẽ đánh người đó, lập tức giận đến mức đi tới đi lui ở trong sân, tức chết bà ta rồi.

Nhớ tới việc con dâu cả đã đồng ý với Tiêu lão thái, vừa tức lại vừa gấp, người nhà này đúng là không biết tốt xấu.