Chương 50: Lễ Hỏi

Nhóm dịch: Phù Du

Tần Mỹ Liên nghe nói Thẩm Uyển Chi học cao trung ở trên trấn, còn cười nói, “Ui chao, đáng tiếc tôi dạy tiểu học, nếu vẫn ở cao trung, nói không chừng nhất định sẽ quen Chi Chi sớm một chút rồi.”

Bà Lưu bên cạnh thêm một câu, “Bây giờ cũng không muộn, sau này phải ở chung cả đời mà.”

“Đúng nhỉ, ui chao phúc khí của Xuân Nhu chị tốt quá nha, bốn đứa con gái.” Tần Mỹ Liên có ba đứa con trai, một đứa con gái, con trai không tri kỷ, con gái lại rất tri kỷ, chuyện bà thường oán giận chắc là đổi ba đứa con trai thành con gái thôi.

Chúc Xuân Nhu nhắc tới con gái, mặt mày cũng cong cong, “Tuy có lẽ người khác đều coi thường chúng tôi sinh con gáinhiều, nhưng tôi cũng không khoác lác, con gái nhà tôi đứa nào cũng tốt, cho dù cho con trai tôi cũng không đổi.” Bà cũng không dám nổ toàn thôn đều hâm mộ bà, rốt cuộc bây giờ chuyện của Yêu Muội Nhi khiến người ta chê cười không ít.

“Có gì đáng coi thường chứ, Xuân Nhu chị cứ chờ mà xem, sau này cả thôn đều hâm mộ chị đó.” Nhiều thằng nhóc thúi như vậy thì làm được gì? Ngoại trừ có thể có cái thanh danh thì giỏi nhất là chọc tức người ta, còn không bằng con gái nữa.

Chúc Xuân Nhu cười cười, “Hâm mộ hay không hâm mộ thật ra tôi cũng không thèm để ý, chỉ cần bọn nhỏ hạnh phúc là người làm mẹ tôi đã thoả mãn rồi.”

“Chắc chắn sẽ vậy, cái khác thì tôi không tuỳ tiện bình luận, nhưng Vân Sâm nhà chúng ta chắc chắn sẽ đối xử tốt với Chi Chi, Vân Sâm của chúng ta cũng không giống người khác ngoài miệng chỉ biết ba hoa chích choè, nhân phẩm của nó mấy người cứ yên tâm, giao Chi Chi cho nó chắc chắn không để cho mấy người phải lo lắng.”

Lúc này Lục Vân Sâm cũng tỏ thái độ, sẽ dùng cả đời chăm sóc tốt cho Thẩm Uyển Chi.

Chúc Xuân Nhu nhìn người nọ đoan chính, nói thật thì bà tin tưởng Lục Vân Sâm, có người chính là như vậy, rõ ràng là lần đầu quen biết, nhưng chính là khiến người ta yên tâm vậy đó.

Nói tới đây rồi, Tần Mỹ Liên lại nói tới vấn đề lễ hỏi, “Xuân Nhu, tuy chúng ta là chú là dì, nhưng hôn nhân của cháu trai chúng tôi cũng có thể làm chủ được, anh chị dâu cũng để chúng tôi giúp đỡ, toàn quyền phụ trách, lễ hỏi này chị cứ yên tâm, chắc chắn không thể thiếu tam chuyển một vang¹ rồi, còn có tiền hôn lễ trước kia xa mẹ, chúng tôi liền dựa theo tiêu chuẩn cao nhất ở huyện thành là 300 đồng, mấy người thấy được không?”

(¹tam chuyển một vang: một chuyển là xe đạp, hai chuyển là máy may, ba chuyển là đồng hồ, và một vang là radio.)



Kết hôn bây giờ làm tam chuyển một vang chắc chắn là có mặt mũi nhất, nhưng người có thể làm được rất ít, không nói đến còn phải lấy 300 đồng tiền rời nhà, cái này nói ra ngoài, đừng nói là huyện thành, tỉnh thành có thể người nhà như vậy cũng không nhất định tìm được hai nhà.

Kỳ thật lại nói đến Xuyên Thành bên này cũng không có ham thích đối với lễ hỏi như vậy, tất nhiên cũng không thể nói nhà nào cũng vậy, nhưng những người nhà tốt như này cũng không yêu cầu này đó, chỉ cần con gái của mình có thể tự mình làm chủ, nhà trai thật tình thật lòng đối đãi với con gái mình, mấy chuyện có mặt mũi hay không cũng không thèm để ý.

Cho nên sau khi Chúc Xuân Nhu nghe xong, xua tay nói, “Mỹ Liên, chúng tôi là kết thông gia trai gái, cũng không phải là nhà tôi bán con gái, hai đứa nhỏ kết hôn, không phải còn phải đến Tây Bắc sao? Đến lúc đó tam chuyển một vang còn phải gửi qua cho bọn nhỏ cũng không tiện, tiền rời nhà thì để Vân Sâm bỏ hai bao lì xì mỗi cái 12² đồng lấy ngụ ý tốt là được rồi.”

(²12: số 1 còn được hiểu theo nghĩa là sự cô đơn, cô độc, lẻ loi một mình. Nhưng Khi kết hợp với con số 2 thì nó lại thành một cặp, một đôi. Trong tiếng Trung thì số 1 có nghĩa là “Muốn”, số 2 có nghĩa là “Yêu”. Vì vậy số 12 thể hiện tình cảm yêu thương bền vững.)

“Chúng ta làm cha mẹ, con cái sống giống vậy thì cái gì cũng tốt, mấy mánh lới này nhà chúng tôi không thèm để ý, sau này hai người có gia đình nhỏ của chính mình, cũng phải nuôi con, mấy thứ này cũng không tiện nghi, tiền thì cho hai đứa nhỏ tự tiết kiệm sống tốt cuộc sống của mình là được.”

Chúc Xuân Nhu nói xong lễ hỏi, lại nói đến của hồi môn, “Của hồi môn của nhà mẹ đẻ chúng tôi, ga nệm chăn tôi cũng quy thành tiền cho Chi Chi mang theo, chờ tới bên kia rồi để hai người bày trí trong nhà cho đàng hoàng, mấy người thấy sao?” Con gái bà nuôi lớn thì bà biết rõ, khâu khâu vá vá một chút cũng không biết, máy may thừa chỉ, xe đạp tới đó có biết chạy hay không còn không biết nữa.

Còn không bằng đem tiền tiết kiệm cho bọn nhỏ, mặt mũi hay không mặt mũi bọn họ không coi trọng, chỉ cần bọn nhỏ sống tốt.

Nói thật, Tần Mỹ Liên biết nhà họ Thẩm yêu thương con cái, từ khi con gái bà sinh ra, mỗi người đều nũng nịu có thể nhìn ra được hai vợ chồng dốc hết ruột gan đối đãi với con cái.

Nhưng mà không chỉ có không cần đòi lễ hỏi của nhà trai, còn muốn nói chuyện của hồi môn này càng khiến bà kinh ngạc.

Tuy bên này có chút gia đình cũng là như vậy, nhưng dựa theo loại sinh mấy đứa con gái của nhà họ Thẩm, càng bị vài người cười nhạo càng muốn phô trương kéo lại mặt mũi.

Nhưng Thẩm Kiến Quốc và Chúc Xuân Nhu lại thật sự một chút cũng không thèm để ý, một lòng một dạ cũng chỉ muốn con cái sống tốt, đúng là cha mẹ tốt hiếm có.



Tần Mỹ Liên không nói chuyện, nhìn cháu trai Lục Vân Sâm, chuyện này để xem anh nói như thế nào, rốt cuộc cho tiền lễ hỏi cuối cùng vẫn là anh chị dâu chi.

Lục Vân Sâm nghe Chúc Xuân Nhu nói xong, đầu tiên là đứng lên cúi người với Thẩm Kiến Quốc và Chúc Xuân Nhu, nói, “Chú dì, con biết là hai người là hy vọng chúng con sống tốt sau khi kết hôn, nhưng hôm nay con xin nói thật với hai người, tương lai con sẽ nuôi Chi Chi nuôi con nuôi cả nhà cũng không có vấn đề gì.”

“Về đồ vật thì chúng con cũng không mang theo, xe đạp để lại cho chú, sau này chú không thể thiếu lên trấn trên mở họp, không thể lần nào cũng đi bộ tới, máy may để dì dùng, sau này chúng con có con, còn hy vọng bà ngoại làm một bộ bách gia chuẩn bị cho đứa nhỏ, radio để cho anh út, có thể nghe một chút tin tức, đồng hồ là chuẩn bị cho Chi Chi.”

“Còn tiền rời nhà thì càng không thể thiếu, mấy thứ này không có ý gì khác, chỉ là hai người cực cực khổ khổ nuôi Chi Chi lớn, con mới đó đã tách cô ấy khỏi bên người mọi người, là con liên lụy Chi Chi không thể ở lại bên cạnh hiếu thuận mọi người, mấy thứ này chính là để cho các ngài có cái để nhớ.”

“Con mang con gái hai người vất vả nuôi lớn đi, mong chú dì đừng cự tuyệt, đây cũng là con tận hiếu thay Chi Chi với hai người, còn có của hồi môn, chú dì cũng không cần chuẩn bị, sau này mỗi tháng tiền trợ cấp của con đều do Chi Chi nhận, con ở bộ đội nhiều năm như vậy, cũng tích cóp được chút tiền, Chi Chi theo con qua đó, con nhất định sẽ không để cô ấy bị đói bị rét.”

Mấy cái này tối qua anh đã nghĩ xong hết rồi, anh lớn hơn Thẩm Uyển Chi nhiều như vậy, càng muốn đưa cô rời khỏi quê nhà sinh hoạt từ nhỏ, dù là coi như xem cô như trẻ con để chăm sóc cũng không quá, còn may mắn gặp được cha mẹ vợ thông tình đạt lý như vậy, anh càng nên biết quý trọng mới phải.

Đối với việc tương lai chăm sóc tốt cho Thẩm Uyển Chi, để cuộc sống sau này của cô đều hạnh phúc, không chỉ là trách nhiệm của một người đàn ông, càng là việc mà người làm chồng như anh phải đảm nhận.

Cho nên đối với cha mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn Thẩm Uyển Chi, anh càng phải nên cảm ơn, cũng nên tận hiếu thay Thẩm Uyển Chi.

Lục Vân Sâm nói xong, mọi người ở nhà chính đều không nói chuyện, trong phòng vô cùng yên tĩnh, nói không xúc động nhất định là giả, người đàn ông còn chưa kết hôn đã suy xét thay con gái như vậy, sau khi kết hôn tất nhiên không lệch đi đâu được.

Đặc biệt là Chúc Xuân Nhu, hiện tại lời nói không ưa Lục Vân Sâm ít hơn so với hôm qua, lần sau càng kinh hỉ hơn lần trước, cảm thấy áy náy.

Bởi vì một tràng lời nói của anh, Chi Chi thật là may mắn có thể tìm được người chồng như vậy.

Hơn nữa bộ dáng của Lục Vân Sâm rất chính khí, lúc nói chuyện ánh mắt đoan chính, không hề trốn tránh, trong suốt sáng tỏ.