Chương 46: Lục Đồng Chí Có Lộc Ăn

Nhóm dịch: Phù Du

Tuy phòng của nhà họ Thẩm không phải ở đường lớn cạnh thôn, nhưng khoảng cách cũng không xa, ở cửa có một con đường duy nhất đi ra đại lộ, tất cả hàng xóm xung quanh muốn ra đường lớn đều phải đi qua cửa nhà bọn cô.

Có người nhìn thấy Thẩm Bảo Trân đang quét rác, hỏi, “Bảo Trân, mới sáng sớm đã quét rác à?”

Trong thôn mỗi sáng đều vội vàng đi làm như nhau, dọn dẹp nhà cửa hơn một nửa đều phải chờ tới ,tối ăn giờ cơm chiều, sáng sớm đã dậy quét rác đúng là hiếm thấy.

Thẩm Bảo Trân cười nói, “Ừm, tôi sáng nào cũng ở nhà quét rác.”

Người chào hỏi đi xa một chút mới nói với người bên cạnh, “Đúng là gả tới trên trấn là không giống nhau mà, bà nhìn đi, đến thói quen cũng không giống người trong thôn chúng ta.”

Người bên cạnh cười cười, “Bà tin à.”

“Sao vậy?” Quét thôi mà sao còn có tin hay không nữa.

“Hôm nay nhà cô ta có khách quý tới cửa.”

“Khách quý gì?” Người nọ bị gợi lên hứng thú, tò mò hỏi.

“Con rể mới tới cửa.”

“Ui, nhà họ Thẩm không phải không đồng ý gả Yêu Muội Nhi cho nhà họ Tiêu ở huyện thành sao? Giờ đồng ý rồi?” Con dâu bà có thai, bởi vì không cẩn thận trượt một cái, mấy ngày nay đều nằm ở bệnh viện, không có về thôn, có chút tin tức không kịp nắm bắt.

“Không phải nhà họ Tiêu, tôi nghe nói là bà Lưu tìm một nhà khác cho Thẩm Yêu Muội Nhi lần nữa, còn là quan quân ở thành Bắc Kinh, vừa rồi bà không nghe thấy à, Thẩm Kiến Quốc còn đang gϊếŧ gà đấy.” Không lễ không tết mà gϊếŧ gà, xem ra nhà họ Thẩm rất vừa lòng với đứa con rể mới này.

“Gì? Quan quân ở thành Bắc Kinh?” Trong mắt người nói chuyện không giấu được hâm mộ, “Sao nhà Thẩm Kiến Quốc cứ may mắn mãi vậy chứ?” Như người ta mới đúng là chọn con rể đó, nói ra có mặt mũi quá trời luôn đấy.

“Vận may gì chứ, để tôi nói thì còn không bằng gả cho nhà họ Tiêu đến huyện thành tốt hơn.” Kết hôn lần hai cũng tốt hơn so với tới chỗ hoang vu mà.

“Sao vậy? Quan quân này cũng không tốt? Lớn lên quá xấu?”

“Nghe nói thì rất tuấn tú lịch sự.”



“Vậy sao lại không bằng nhà họ Tiêu?”

“Yêu Muội Nhi gả cho hắn ta thì phải theo tới Tây Bắc.”

“A? Chính là chỗ Lưu Đại Hữu trong thôn tham gia quân ngũ đó à?”

“Còn không phải sao, chính là chỗ đó.”

Trời ạ, quả nhiên không phải chỗ tốt để đi, lúc trước Lưu Đại Hữu còn ở nhà, tuy không tính là thằng nhóc tuấn tú gì, nhưng cũng coi như có thể nhìn được, kết quả sau khi đi tham gia quân ngũ ở Tây Bắc, lúc về cả người đã hoàn toàn thay đổi.

Còn đen hơn mấy tên trai tráng làm việc trong thôn, cũng không phải là do đen, mà nghe nhân viên nói chỗ kia hoang vu, còn không sản xuất lương thực gì cả, gió cát thổi đến đau rát cả da mặt.

Mùa đông còn dài nữa, đám tuyết kia ấy, rơi tới nỗi ra cửa cũng không thấy đường mà đi, tóm lại không phải chỗ tốt đẹp gì.

Một đôi như vậy đúng là không bằng gả tới nhà họ Tiêu, người ta kết hôn lần hai nhưng tuổi cũng không lớn, cũng không có con, cha còn là xưởng trưởng, bản thân cũng có bản lĩnh, ngây ngốc ở huyện thành kiểu gì cũng so với đi lủi ở chỗ khổ hàn kia càng tốt hơn.

Ai, cũng không biết hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc này nghĩ thế nào nữa, phí công nuôi một nha đầu nũng nịu mà!!

Nhà họ Thẩm không quan tâm người ta nói thế nào, đang rất vội đây này.

Lúc Thẩm Uyển Chi dậy cũng là lúc Chúc Xuân Nhu cũng đã xử lý sạch sẽ thịt gà.

“Nấm hôm qua con hái, lấy một chút ra hầm canh gà đi.”

“Được, dư lại chúng ta làm gà xào ớt.”

Thẩm Uyển Chi nhớ Lục Vân Sâm là người phương bắc, anh ấy ăn cay được không? Đừng để lần đầu người ta tới mà đến cơm cũng không ăn vô.

“Lục Vân Sâm là người phương bắc, có lẽ không ăn cay được.”

Vốn dĩ cô chỉ đề xuất với mẹ một chút, không ngờ chị hai ở ngoài vào nhịn không được trêu ghẹo một câu, “Ai da, còn chưa có chính thức gả đi đâu? Đã bắt đầu để ý sở thích của người ta rồi?”

“Không phải……” Thẩm Uyển Chi bị chị hai nói như vậy, sự thẹn thùng lại ập tới, mới đó đã đỏ mặt.

Thẩm Bảo Trân phát hiện đứa em gái này đúng thật không chịu nổi bị trêu ghẹo mà, nhìn người nào đó mặt đỏ bất thường, cũng không nói tiếp.



Chúc Xuân Nhu thấy con gái út nói như vậy, cũng nói, “Yêu Muội Nhi nói có lý, vậy làm thịt kho tàu đi.” Mẹ vợ đều đối xử với con rể rất tốt, bởi vì cũng hy vọng anh đối xử tốt với con gái mình.

Cơm trưa là Thẩm Uyển Chi làm, vốn dĩ Thẩm Bảo Trân phải làm, nhưng bị Chúc Xuân Nhu ngăn lại, nhà trai người ta tới đây chắc chắn phải để con gái bộc lộ năng khiếu đàng hoàng.

Con gái nhà bà chính là có dáng có tài, trù nghệ cũng không tệ, ngoại trừ chỉ là hộ khẩu nông thôn thì mấy thứ khác đều xuất sắc.

Canh gà đã được hầm trong nồi nhỏ, lúc này nước canh vàng óng trong nồi sôi sùng sục, mùi thịt gà thanh ngọt theo khói bốc lên đều lan ngập phòng, Thẩm Uyển Chi nhờ chị hai giảm lửa trong bếp một chút, dùng lửa nhỏ hầm canh gà, bắt đầu làm thịt gà kho tàu.

Cô dùng nước sôi trụng thịt gà một chút rồi vớt lên đặt ở bên cạnh dự phòng, cho rau vào nồi xào chín, cho một chút dầu hạt cải vào, hôm nay mẹ cho phép được bỏ nhiều dầu một chút, những cô cũng không dùng quá nhiều.

Sau khi dầu sôi, cho gừng tỏi vào, dùng dầu nóng phi thơm gừng tỏi, xào gừng tỏi xào tới khi chuyển màu, cho thêm một muỗng tương hột mẹ làm, tương hột của Xuyên Thành là tuyệt vời nhất, xào đồ ăn không thể thiếu gia vị.

(tương hột: là một loại gia vị, nước chấm được làm hạt đậu nành, sử dụng phổ biến ở Trung Quốc, Việt Nam và các nước Đông Nam Á.)

Tuy là làm ớt cay nhưng thật ra vị cay cũng không rõ ràng, ngược lại là có một luồng mùi tương dày đặc.

Một ít tương hột dùng dầu nóng trong nồi đảo đều một chút, mới đó đã có một mùi thơm bốc lên,

trong lúc xào, mùi thơm của gừng tỏi lẫn với mùi thơm của tương hột, tràn ngập khứu giác người ta.

Nữu Nữu ở ngoài cửa chạy vào, nói một tiếng, “Dì ơi, thơm quá à.”

Thẩm Uyển Chi cười nói, “Đợi chút nữa còn càng thơm hơn đó.” Nói rồi lại bỏ thịt gà vào trong nồi, mùi mỡ lợn mới thật đúng là thơm thật.

Nữu Nữu thèm tới nỗi ghé lên trên bệ bếp nhìn chằm chằm trong nồi, vẫn luôn nói, “Con muốn ăn thịt thịt!”

Thẩm Bảo Trân cũng ở bên cạnh ghẹo một câu, “Ai nha, hôm nay Lục đồng chí có lộc ăn nha.”

Nữu Nữu giống như đứa nhóc lém lỉnh, quay đầu liền hỏi, “Mẹ mẹ, ai là Lục đồng chí.” Con bé nghĩ Lục đồng chí là tên của người nào đó.

“Là dượng nhỏ của con đó.”

“Dượng nhỏ có mua kẹo cho Nữu Nữu không?” Nữu Nữu ngẫu nhiên sẽ gặp dượng ba, dượng ba luôn mua kẹo cho bé, dượng nhỏ sẽ mua sao?