Nhóm dịch: Phù Du
Lúc này Lý Tú Nga ở bên cạnh đập tay xuống hừ lạnh một tiếng, “Bà con cái gì? Người ta sắp sửa là con rể nhà họ Thẩm rồi.” Bà đại khái biết điều kiện của người hôm nay Thẩm Uyển Chi đi xem mắt.
Bây giờ nhà trai tự mình đưa Yêu Muội Nhi về nhà, xem ra xem mắt đã thành rồi.
“Tú Nga, bà biết cái gì à?” Có người thò qua tò mò hỏi.
Lý Tú Nga có chút đắc ý dào dạt nói, “Tôi có thể biết được cái gì chứ, còn không phải là Yêu Muội Nhi đi xem mắt quan quân ở thành Bắc Kinh sao.” Mấy ngày nay bà đã cực chán ghét sắc mặt của mấy người này, rõ ràng chuyện không liên quan đến bọn họ, vậy mà càng muốn nhào tới lải nhải mấy câu với người nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm đều nói không có liên quan gì với Tiêu Văn Thao, bọn họ chỉ vì mấy viên kẹo đã thích tung tin bậy bạ về người ta rồi.
Còn không phải là do ghen ghét nhà người ta sao, thích ghen ghét thì giờ ghen ghét cho đủ đi, nhà họ Thẩm người ta đúng thật là chướng mắt họ Tiêu, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp tìm tới thành Bắc Kinh luôn, quá tốt, họ Tiêu hắn tính là cái rắm gì.
“Tú Nga bà không có khoác lác chứ? Quan quân ở thành Bắc Kinh có thể coi trọng Thẩm Yêu Muội Nhi sao?”
“Nhìn không trúng là thế nào? Thành Bắc Kinh không phải cũng chỉ có hai con mắt một cái miệng à, Yêu Muội Nhi của tôi kém chỗ nào? Làng trên xóm dưới có ai đẹp như Yêu Muội Nhi nhà họ Thẩm người ta? Tào Thục Phân bà thử nói con gái của bà đi, hơn được Yêu Muội Nhi người ta sao? Yêu Muội Nhi muốn văn hóa có văn hóa, muốn ngoại hình có ngoại hình, người ta là nên tìm quan quân ở thành Bắc Kinh, con gái của bà cái gì cũng không có chỉ xứng đáng gả cho đàn ông kết hôn lần hai.”
Tào Thục Phân bị Lý Tú Nga chế nhạo như vậy lập tức muốn động tay, Lý Tú Nga còn sợ bà ta à, xắn tay áo lên so với bà ta, người trên xe mau chóng cản hai người lại, đây là ở trên xe, nếu đánh nhau mà lỡ rớt xuống xe bị cán qua thì làm sao.
Con rể Tào Thục Phân là xã viên trong đội ở thôn khác, hiện giờ vốn dĩ là tuyển thôn bí thư chi bộ, con rể bà ta lẽ ra có cơ hội, thậm chí con rể bà ta được gọi một lần, không ngờ cuối cùng thông cáo phát ra lại là Thẩm Kiến Quốc.
Bà ta làm gì từng tức giận như vậy, cho nên Thẩm Uyển Chi bị Tiêu Văn Thao quấn lên, chính là do công lao mồm mép lợi hại của bà ta đồn ra, thật là hận không thể để thanh danh người ta càng khó nghe càng tốt.
Mà Lý Tú Nga chán ghét bà ta một phần là do có quan hệ tốt với Chúc Xuân Nhu, mặt khác là do chồng Tào Thục Phân từng là nhân viên ghi điểm trong thôn, từng cắt xén công điểm nhà bà, tuy đã là chuyện nhiều năm trước, nhưng bà vẫn còn nhớ kỹ đó, gặp mặt không có chuyện gì cũng thích dùng lời nói đâm chọt bà ta.
Trên xe còn cãi cọ ồn ào, Lục Vân Sâm đã đưa mấy người Thẩm Uyển Chi đến cửa thôn, lúc về lại gặp chiếc xe kéo kia, lúc này bởi vì là nhìn chính diện, những người này đều thấy rõ ràng mặt mũi của anh.
“Trời ạ, thằng nhóc này thật là đẹp mắt quá vậy.”
“Còn không phải sao, quá hút người.”
Trên xe đều là người đã kết hôn, trắng trợn nói thẳng khen người ta đẹp.
Khen xong lại bắt đầu hâm mộ nhà họ Thẩm, “Mấy bà nói nhà họ Thẩm gia gặp vận may lớn gì vậy chứ, con rể sao một người tốt hơn so với một người vậy.”
“Ông già người ta tài giỏi đó mà, biết tìm như vậy mà.”
“Chỉ là nói đi nói lại thì hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc đúng là biết sinh, con cái mỗi đứa đều đẹp, cũng không biết người ta sinh kiểu gì.” Sao mà nhà mình lại thua một khoảng lớn vậy chứ.
Lại nói hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc ông ta cũng không đẹp tới đâu mà.
Tào Thục Phân nghe mọi người thảo luận, tức đến ngứa răng, sao chuyện tốt gì đều để nhà Thẩm Kiến Quốc vớt được hết vậy, dựa vào cái gì chứ?
Vốn dĩ nghĩ là Thẩm Yêu Muội Nhi sẽ gả cho tên đàn ông kết hôn lần hai, cũng không cao quý bao nhiêu so với nhà mình, đâu biết ngay loại thời điểm này người ta còn có thể tìm được quan quân ở thành Bắc Kinh nữa chứ.
Chỉ là người quan quân trẻ tuổi này có biết Thẩm Yêu Muội Nhi có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác hay không vậy?
Bởi vì chuyện ngày hôm qua, tinh thần Chúc Xuân Nhu cả buổi sáng đều không yên, sợ lúc này xem mắt lại không thành.
Cho nên vẫn luôn đứng chờ ở cửa sân, thật vất vả nhìn thấy con gái về, lại không muốn tạo áp lực cho con, không vội hỏi, chỉ là nhìn thấy con gái tới cửa, vẫn nhịn không được hỏi, “Yêu Muội Nhi, hôm nay có thành không?”
Thẩm Uyển Chi nhìn dáng vẻ lo lắng của mẹ, nhớ tới lời Lục Vân Sâm nói lúc đưa bọn cô về, nói cô không cần lại lo lắng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, gật gật đầu nói, “Thành.”
“Cứ vậy là thành rồi?” Chúc Xuân Nhu không xác định quay đầu lại nhìn bà Lưu và con gái hai Bảo Trân hỏi.
“Xuân Nhu, mau đi chuẩn bị, ngày mai Vân Sâm sẽ đưa trưởng bối tới cửa đó.” Bà Lưu vui cười hớn hở nói.
“Ngày mai? Nhanh vậy à?” Chúc Xuân Nhu nghĩ nghĩ hỏi, “Điều kiện ưu tú như vậy sao còn gấp như vậy chứ? Có phải có vấn đề gì không?” Làm mẹ chính là như vậy, chỉ cần liên quan tới con cái, mọi thứ đều có lý do lo lắng.