Chương 4: Gả Cho Con Trai Xưởng Trưởng (2)

Nhóm dịch: Phù Du

Hốc mắt Chúc Xuân Nhu một chút liền đỏ, “Bà Lưu, bà tới phân xử giúp con, Yêu Muội Nhi cũng coi như là bà nhìn lớn lên, đứa nhỏ này một năm trước đổ bệnh, thân thể vừa mới dưỡng tốt một chút, hai vợ chồng chúng con xem như tròng mắt mà chăm, không nghĩ tới cái đồ táng tận lương tâm Trương Thúy Anh này vậy mà đánh chủ ý lên người Yêu Muội Nhi nhà con, nói là tìm một nhà cho Yêu Muội Nhi của con, kết quả các người biết là nhà nào không?”

Mọi người lắc đầu, bà Lưu cũng hỏi, “Nhà nào vậy?”

“Một người đàn ông từng ly hôn.”

Chúc Xuân Nhu dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn Trương Thúy Anh lập tức không đúng, tuổi tác Nhị Ni nhà bà ta và Thẩm Yêu Muội Nhi không chênh lệch lắm, so với Thẩm Yêu Muội Nhi còn lớn hơn một chút, muốn bàn chuyện hôn nhân không phải nên tìm cho nhà mình trước sao, đằng này ngược lại còn nhớ thương cháu gái trước, còn nghĩ bà ta có ý tốt, thì ra là tình huống như vậy.

Trương Thúy Anh che mông lại cố nhịn đau, lập tức cãi lại, “Tuy rằng người ta từng ly hôn nhưng tuổi cũng không lớn, kết hôn mới chưa tới hai năm, điều kiện trong nhà tốt, còn là con trai duy nhất của xưởng trưởng, mọi người nói người ta như vậy, sao lại không xứng với một cô gái ở nông thôn như Thẩm Uyển Chi, lại nói Uyển Chi nhà chị gả qua đó, hai vợ chồng các người đều đi theo hưởng phúc, nói không chừng còn có thể sắp xếp công việc cho lão tứ nhà chị nữa.”

Bà ta cảm thấy đây quả thực là chuyện một công đôi việc, sao mà đầu óc Chúc Xuân Nhu này lại không thông suốt vậy chứ?

Chúc Xuân Nhu thấy ngoài miệng của bà ta còn chà đạp con gái mình, lại cầm chổi đuổi theo, “Phụt, Trương Thúy Anh, tôi nói cho bà biết, bà muốn bán nữ cầu vinh đó là chuyện của bà, bớt đánh chủ ý lên Yêu Muội Nhi nhà tôi, tôi nói cho bà hay, bà còn dám nói, tôi thấy bà một lần liền đánh bà một lần.”

Trương Thúy Anh bị đánh tới sợ, kéo cửa rào trúc rồi chạy một mạch về nhà, sợ Chúc Xuân Nhu đuổi theo, không chú ý dưới chân, còn bị vấp một cái, một chân lọt vào bờ ruộng.

Giày còn rớt vào bùn mương, khom lưng nhặt giày lên, chân cao chân thấp vội chạy về trước, căn bản không dám dừng.

Trương Thúy Anh chạy, người vây quanh ở trước sân của Chúc Xuân Nhu cũng sôi nổi giải tán, còn vài người ở lại đều là có quan hệ tốt với Chúc Xuân Nhu.

Lý Tú Nga khuyên Chúc Xuân Nhu hai câu, “Em gái Xuân Nhu, em cũng đừng tức giận, chuyện hôn nhân của con trai con gái vẫn là cha mẹ làm chủ, Trương Thúy Anh bà ta tính là cái rắm gì chứ.”

Chúc Xuân Nhu đương nhiên biết, “Chị Tú Nga, theo lý thì là như vậy, nhưng Trương Thúy Anh bà ta rõ ràng chính là muốn chà đạp con gái của em đó, trước kia em ở Thẩm gia vẫn luôn không thể sinh đứa con trai, bọn họ liên hợp với cha mẹ chồng không cho một nhà chúng em có ngày lành, thật vất vả mới phân gia, em với Kiến Quốc mang con cái ra sống riêng, ngày tháng cũng dần tốt lên, sau đó lại có Tiểu Cảnh và Yêu Muội Nhi, em cũng biết đủ, nào biết bà ta lại còn nhìn chằm chằm Yêu Muội Nhi nhà em.”



Bà Lưu thấy thế cũng an ủi Chúc Xuân Nhu, “Xuân Nhu, không có việc gì, đều qua rồi, lát nữa bà tự chủ trương đi sang nhà Trương Thúy Anh một chuyến, tìm đương gia¹ của bọn họ nói một câu, đây là chuyện một người thím nên làm sao?” Để cháu gái của mình, một cô gái trong sạch gả cho một người đàn ông từng ly hôn, đây là đang làm chuyện gì?

(¹đương gia: người đứng đầu, có quyền quyết định mọi thứ trong nhà.)

Việc này chia làm hai phe, một phe rời đi kia là cảm thấy Chúc Xuân Nhu chuyện bé xé ra to, điều kiện người ta tốt, đã qua một đời vợ thì làm sao?

“Để ta nói thì hai vợ chồng Chúc Xuân Nhu chính là ánh mắt cao, một đứa con gái mà một hai phải để nó học tới cao trung, gả chồng còn muốn chọn trong sạch, điều kiện tốt, trên đời làm gì thật có chuyện tốt gì đều để nhà bà ta chiếm như vậy.”

“Hắc, chị dâu Ngô, chị nói nhẹ nhàng như vậy, không bằng đem Tú Vân nhà chị gả qua đi?” Có người cười nói.

“Đừng có nói bậy, Tú Vân nhà tôi hưởng không nổi cái kiểu phúc này.”

Thời buổi này gả cho người đã qua một đời vợ cũng có, nhưng đó đều là điều kiện kém đυ.ng nóc, hoặc là cha mẹ tham tài, cô gái trong sạch ai mà muốn gả cho người đã qua một đời vợ? Điều kiện lại tốt cũng dễ bị người đâm cột sống².

(²đâm cột sống: chỉ trỏ, đàm tiếu sau lưng, chủ yếu là nói những lời chê cười.)

Chúc Xuân Nhu tiễn mấy người an ủi mình đi, xoay người thở dài một hơi, đồ đáng chết Trương Thúy Anh này vậy mà còn đánh chủ ý lên con gái mình, chị em dâu nhiều năm như vậy, lại còn cùng thôn, bà còn lạ gì tính nết Trương Thúy Anh, người này làm việc không đạt mục đích thề không bỏ qua, Yêu Muội Nhi bị bà ta theo dõi không chừng còn nghĩ ra cái chủ ý điên khùng gì.

Hôm nay bà chính là cố ý nháo lớn, cũng để mọi người nhìn cho rõ quyết tâm người làm cha mẹ của bọn họ, kiên quyết không bán nữ cầu vinh, miễn cho cái loại miệng rách Trương Thúy Anh này ở trong thôn phá hỏng thanh danh Yêu Muội Nhi nhà bà trước, trước tiên để mọi người nhìn rõ Trương Thúy Anh không đáng làm người, sau này nháo lên thì nhà bà cũng chiếm lý.

Đúng là Trương Thúy Anh không phải dễ dàng từ bỏ như vậy, hùng hùng hổ hổ chạy một đường, bỗng nhiên nhớ tới Nhị Ni nói với mình, nha đầu thúi Thẩm Uyển Chi kia nằm mơ cũng muốn làm người thành phố, muốn ăn cơm nhà nước.

Chỗ Chúc Xuân Nhu không thực hiện được, chỗ Thẩm Uyển Chi thì sao?

Lúc này Thẩm Uyển Chi đang vội cắm mặt ở trong núi với Thẩm Ngọc Cảnh, cô đã nói vận khí của cô rất tốt mà, suốt đường đi đã hái được rất nhiều nấm khuẩn dại, trong đó nấm mối là hái được nhiều nhất, thoáng ngửi được mùi vị thanh khiết của nấm khuẩn, cô đã có thể ngửi thấy mùi canh nấm hương trứng gà làm buổi tối rồi.



Con sâu thèm ăn trong bụng nháy mắt bị dụ ra, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, trước kia cô vì giảm béo nên nhịn ăn bữa trưa, mỗi ngày đều chỉ ăn rau, còn làm không biết mệt, hiện tại chỉ muốn ăn thịt ăn thịt!!!

Dù không có thịt, trứng gà cũng có thể khiến cô vui vẻ.

Thẩm Ngọc Cảnh thấy em gái tràn ngập nhiệt tình, nhịn không được cũng xắn tay áo lên làm việc, nhưng vì sức lực của hắn lớn, đào xong chỗ này liền vội vàng đi tìm chỗ tiếp theo đào.

Còn Thẩm Uyển Chi thì mỗi lần hái xong một chỗ thì cô cũng rất cẩn thận đào nấm lên, sau đó lấp đất lại, phía trên còn đặt lá cây, chỉ làm ký hiệu ở trên mấy cây chung quanh, để tiện cho lần sau tới tìm.

“Tiểu Ngũ, sao em lại muốn đánh dấu xa như vậy?” Thẩm Ngọc Cảnh nắm cái cuốc nhỏ trong tay, đi trước mở đường, thường gạt bụi cỏ xung quanh ra một chút, sợ có rắn.

Phát hiện em gái không đuổi kịp, quay đầu nhìn lại thì thấy người còn đang dùng chân đo đất, sau đó đánh ký hiệu.

Thẩm Uyển Chi nói, “Bào tử nấm sẽ bị gió thổi đi xa, chỗ kế tiếp rơi xuống lập tức sẽ mọc ra nấm.” Cô đo lường tính toán không quá chính xác, nhưng có thể đánh giá phạm vi đại khái, như vậy lần sau tới sẽ dễ dàng hơn.

“Gì? Là vậy hả?” Thẩm Ngọc Cảnh quay lại nhìn bộ dáng nghiêm túc của em gái, thầm nghĩ quả nhiên đọc sách nhiều nên không giống nhau, hắn cho rằng nấm mọc ra từ rễ, cho nên hắn còn cố ý đem phần rễ dài nhất vùi vào trong đất đấy.

Thẩm Uyển Chi trước kia từng mua túi khuẩn trồng ở tiểu viện, cho nên cũng xem như có chút kiến thức.

“Tiểu Ngũ, em thật thông minh.” Thẩm Ngọc Cảnh nhìn em gái nhà mình, càng nhìn càng thấy vui.

Ý cười trên mặt còn chưa thu lại, đã thấy sắc mặt em gái bỗng nhiên thay đổi, nhỏ giọng nói, “Anh út, anh đừng nhúc nhích.”

Thẩm Ngọc Cảnh không biết tình huống phía sau như thế nào, từ nhỏ đến lớn đùa nghịch trong thôn nên cái gì cũng không sợ, vô cùng bình tĩnh nói, “Tiểu Ngũ em đừng sợ, chậm rãi lui ra sau.” Mặc kệ hắn thế nào, chỉ cần em gái an toàn thì hắn mới không sợ.

Hắn vừa mới nói xong, liền thấy em gái đột nhiên bổ về phía sau mình một nhát, kế đó liền vang lên một tràng thanh âm vui sướиɠ, “Anh út, tối nay tụi mình có thêm món rồi!!”