Chương 31: Trương Thuý Anh Va Vào Họng Súng (2)

Nhóm dịch: Phù Du

“Hiểu lầm hả? Trương Thúy Anh, hôm nay tôi phải để bà chết cho rõ ràng, cũng phải để tất cả mọi người nghe xem cái thứ vô đạo đức bà đã làm chuyện thiếu đạo đức gì.”

Chúc Xuân Nhu ăn nói rõ ràng, cũng biết nói vào trọng điểm, nói mấy câu đã đem những chuyện Trương Thúy Anh làm nói sạch sẽ toàn bộ.

Bao gồm bọn họ lén người làm mẹ là bà đi giới thiệu con gái mình với người ta, còn giới thiệu cho người có nhân phẩm nát nhừ.

Những chuyện ghê tởm Tiêu Văn Thao từng làm đó bà cũng nói ra, và cũng thông minh, chỉ nói chuyện xác thật từng bị người ta nhìn thấy, cái loại đồn này nọ thì một cái cũng chưa nói.

Miễn cho đến lúc đó còn bị người ta nói bà tung tin đồn chửi bới người ta.

Lúc này, bất kỳ ai trong nhà cũng không thể xảy ra chuyện, như vậy sẽ để cho kẻ xấu có cơ hội, nhưng không trút cục tức này ra thì bà lại không nhịn tiếp được.

Cái thứ như hắn dựa vào cái gì mà dám tới chà đạp con gái mình như vậy chứ.

Trong thôn lớn như vậy, đối với chuyện này cũng cái biết cái không, hôm nay vừa nghe Chúc Xuân Nhu nói như vậy, người có chút lương tâm cũng bắt đầu sôi nổi chỉ trích Trương Thúy Anh.

“Bà còn làm thím của người ta đó, đúng là quá không phải người mà, có người hại cháu gái như bà vậy sao? Biết Tiêu Văn Thao là loại mặt hàng này mà bà còn giới thiệu cháu gái mình qua đó nữa.”

“Đúng vậy, bây giờ con gái người ta bị thứ đểu cáng theo dõi, đây không phải muốn bức cô gái người ta vào đường chết sao?”

“Thứ này làm thím gì chứ, là rắn độc mãnh thú thì đúng hơn.”

“Còn không phải sao, đúng là súc sinh mà, bằng không thì sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm này được chứ.”

Trương Thúy Anh nhìn mọi người sôi nổi chỉ trích mình, vẫn như cũ không cảm thấy có gì sai, bà ta là vì tốt cho nhà họ Thẩm gia mới giới thiệu Thẩm Yêu Muội kia mà?

Thậm chí còn gân cổ lên cãi với mọi người, “Tiêu Văn Thao làm gì mà tội ác tày trời, hắn cũng không có gϊếŧ người phóng hỏa, với điều kiện kia của người ta, tôi đau lòng cháu gái mới giới thiệu cháu gái cho hắn mà.”



“Phi, Trương Thúy Anh ngậm cái mồm phun phân của bà lại đi, Yêu Muội Nhi nhà tôi không cần bà đau lòng, bà mà đau lòng Yêu Muội nhà tôi à? Bà muốn Yêu Muội nhà tôi lót đường cho con trai nhà bà thì có, có đồ không biết xấu hổ nhà bà, đừng nghĩ là tôi không biết ý đồ đen thối nát của bà.”

“Mẹ, nói nhiều với bà ta như vậy làm gì, nhà chúng ta đều đã bị bà ta huỷ hoại hết rồi, bà ta không để nhà mình sống tốt thì chúng ta cũng không để bà ta sống yên.”

Đúng vậy, đây mới là mục đích của Chúc Xuân Nhu, nếu đã xé rách bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Trương Thúy Anh rồi, vậy cũng không cần khách khí nữa.

“Tiểu Cảnh, con đập nát nhà của Trương Thúy Anh cho mẹ, bà ta phá nhà của chúng ta, mẹ cũng phá nát nhà bà ta.”

Nghe mẹ ra lệnh, Thẩm Ngọc Cảnh một chút cũng không khách khí.

Hắn cầm cái cuốc trong tay, vọt vào trong phòng đã “đơn giản chạm vào” đập xuống.

Trương Thúy Anh nhìn một màn Thẩm Ngọc Cảnh cầm cái cuốc đập loạn ở trong phòng nhà mình, cái chậu, cái bàn, ngăn tủ gì gì đó……

Một cái cũng không may mắn thoát được.

Bà ta muốn lao tới cản, Chúc Xuân Nhu nắm đòn gánh chặn kín đường của bà ta, đòn gánh làm từ lá trúc vàng, vừa rộng vừa dày, tất cả đều nhắm hết vào người bà ta, trong lúc nhất thời bà ta cũng không rảnh lo đồ đạc trong nhà, vừa nhảy vừa kêu rên.

Muốn xin người xem náo nhiệt giúp đỡ, những cũng không ai thèm giúp, chồng còn đang ở trấn trên, nói là phải nua thuốc cho mẹ chồng, mua tới bây giờ còn chưa về, cái gì gọi là tứ cố vô thân, bà ta coi như đã biết rồi.

Mãi đến khi cửa sổ đều bị Thẩm Ngọc Cảnh đập nát nhừ mới chịu ngừng tay.

Trên người bà ta cũng bị Chúc Xuân Nhu đánh đau không chịu được, hơn nữa vết thương toàn ở mông và cánh tay, chỉ là đau thôi cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Chờ hai mẹ con trút giận xong, Thẩm Bảo Trân mới khoan thai tới trễ, “Mẹ, tiểu tứ về nhà trước đi, bà nội Lưu ở nhà đợi mẹ đó, nói là có chuyện quan trọng tìm mẹ thương lượng.”

Chúc Xuân Nhu nhìn ánh mắt của con gái, không rõ là chuyện gì, nhưng cố ý để con gái đi một chuyến, đoán chừng chuyện cũng không nhỏ, nhằm vào Trương Thúy Anh “Phi” một tiếng.



Trương Thúy Anh nghĩ rằng bà lại muốn đánh mình sợ tới mức mau chóng lùi về sau một bước.

Chúc Xuân Nhu nhớ lại lời bà ta vừa nói, tuy rằng nói một trăm đồng ở vế sau là giả, nhưng lúc đầu bà ta chạy tới nhà mình làm mai nhất định là nhận được chỗ tốt của nhà họ Tiêu, loại người không có lợi thì không dậy sớm này, loại chuyện trải ánh sáng lót đường cho con trai mình này quá xa vời, không đủ để bà ta động lòng, nhất định phải có lợi trước mắt thì bà ta mới chịu làm.

Cho nên bà lại quay ngược lại lấy đòn gánh đè Trương Thúy Anh xuống, “Nói, nhà họ Tiêu lúc đó cho bà bao nhiêu tiền, bao nhiêu chỗ tốt để bà gây hại cho con gái tôi.”

Trương Thúy Anh không nghĩ tới chuyện này Chúc Xuân Nhu cũng biết, tiền này là con dâu đưa cho mình, chỉ nói chuyện thành sẽ còn nữa, đưa trước hai mươi đồng tiền, nhưng cái tiền kia hẳn là con dâu cho mình mà đúng không?

“Chị dâu…… Không có.” Trương Thúy Anh lắc đầu, không muốn thừa nhận.

Chúc Xuân Nhu lại cười lạnh một tiếng, “Phải không? Heo nhà bà cũng mấy trăm cân nhỉ, Tiểu Cảnh……”

“Hai mươi, chỉ hai mươi đồng.”

“Hai mươi đồng mà bà đã hại con gái tôi như vậy, Trương Thúy Anh, cái đồ súc sinh nhà bà, sao bà không đi chết luôn đi.” Chúc Xuân Nhu đúng là hận không thể đánh chết bà ta.

Trương Thúy Anh cũng bị đánh đến sợ, muốn trả tiền lại cho Chúc Xuân Nhu, nhưng Chúc Xuân Nhu sao có thể cần số tiền này chứ, đây không phải để cho người ta có chuyện để nói, nói mình lấy tiền bán con gáisao? Bà mới không thèm số tiền dơ bẩn này.

Bà sẽ khiến Trương Thúy Anh phun tiền ra, nhưng cũng không phải bây giờ, giờ bà chỉ là để mọi người đều biết, cái thứ táng tận lương tâm này vì hai mươi đồng đã làm loại chuyện thiếu đạo đức này.

Nói xong Chúc Xuân Nhu cũng không ở lâu, đưa con trai con gái về nhà.

Lúc đi ra, trên đường trở về vừa lúc đυ.ng vào Thẩm Nhị Ni vẫn luôn trốn ở ngoài cửa.

Thẩm Nhị Ni là con gái của Trương Thúy Anh, còn lớn tháng hơn so với Thẩm Uyển Chi, chẳng qua bộ dáng cô ta không giống hơn tháng chút nào, lớn lên xanh xao vàng vọt, cũng không giống 18 tuổi, giống như mười lăm sáu tuổi hơn.

Nhìn thấy thím cả đi ra, nhớ lại bộ dáng bác gái cả đánh mẹ mình, sợ tới mức liên tục lui về phía sau mấy bước.

Chuyện Chúc Xuân Nhu không làm nhất đời này chính là liên lụy con nhà người ta, làm chuyện thiếu đạo đức đều là Trương Thúy Anh làm, bà chỉ thu thập Trương Thúy Anh là được rồi.