Chương 25: Nhà Họ Thẩm Không Hiểu Chuyện

Nhóm dịch: Phù Du

Trong nhà sau khi mới được yên ổn ngắn ngủi, vậy mà người trong thôn biết có chuyện tốt tới cửa chúc mưng Thẩm Kiến Quốc.

Mục đích của bọn họ chắc chắn là muốn nịnh bợ ông, rốt cuộc là bí thư chi bộ một thôn, trước kia lúc mới bắt đầu chính là hủy bỏ thôn, tập hợp thành công xã, cũng không có bí thư chi bộ thôn, đều là chủ nhiệm công xã.

Hai năm trước lại sửa lại một chút, khôi phục thôn tập thể, sau khi chủ nhiệm công xã lui xuống, Thẩm Kiến Quốc vẫn người đầu tiên nhậm chức bí thư chi bộ thôn.

Tuy rằng cán bộ trong thôn nghe không có khí phách bằng huyện thành ở trấn trên, nhưng huyện quan không bằng quan tại chỗ, người trong thôn càng coi trọng vị trí bí thư chi bộ này, loại tập thể ăn ngủ nghỉ nào ở niên đại mà không tới từ trong thôn.

Đâu ngờ nhà họ Thẩm gia nghe chúc mừng không có cao hứng, ngược lại sắc mặt cả đám lại khó coi.

Đặc biệt là Thẩm Uyển Chi, nước mắt mới đó cũng nhịn không được, cô đã tên khốn Tiêu Văn Thao này có biện pháp, vậy mà mới trong phút chốc đều mua chuộc được người trong thôn rồi.

Không phải cô sợ hãi, rốt cuộc nếu nháo thật thì cùng lắm cá chết lưới rách, lấy tính tình phô trương kia của nhà họ Tiêu kia, nội bộ chắc chắn cũng không sạch sẽ bao nhiêu.

Bởi vì hắn là nam chủ trong sách, cho nên cấp bậc địa vị của nhà hắn ở cái niên đại này thật sự quá cao, mạng lưới quan hệ ở huyện thành lại sâu, muốn vặn ngã nhà hắn thì cực kỳ khó.

Dù bất cứ giá nào, không chết cũng khiến nhà hắn lột một lớp da cũng được.

Nhưng Thẩm Uyển Chi cũng không muốn như vậy, hiện tại cô có người nhà, cô nghĩ tới ngày tháng người một nhà yêu thương quan tâm lẫn nhau.

Cho nên là nghẹn khuất, là ủy khuất, vì sao lại là cô.



Chúc Xuân Nhu thấy con gái như vậy bản thân cũng khó chịu, không muốn người khác tiếp tục ảnh hưởng con gái, túm cây chổi lên lập tức đuổi người.

Có chút người không hiểu rõ, không biết người nhà này đang tỏ vẻ cái gì, còn không phải là tìm được con rể ghê gớm thôi sao? Mới đó liền khinh thường người?

Đám người sau khi bị đuổi ra đều mắng chửi kịch liệt, người ở bên cạnh nhà họ Thẩm gia nghe thấy mới đem chuyện vừa rồi nói với bọn họ.

Đám người tới chúc mừng sau khi nghe xong mới biết được thì ra là như vậy.

Chẳng qua vẫn có người ghen tỵ như cũ nói, “Để tôi nói thì chính là nhà họ Thẩm lòng dạ cao, tôi thấy ấy, kết hôn lần hai cũng không có gì ghê gớm, vừa rồi tôi nhìn thấy người kia chính là tuấn tú lịch sự, người ta chỉ là có một lần hôn nhân sai lầm, kịp thời quay về đường thẳng, sao lại thành lý do ghét bỏ được chứ.”

“Còn không phải vậy sao, tôi cảm thấy Tiêu đồng chí khá tốt.” Trước kia nghe xong còn nghĩ là đàn ông lớn tuổi ly hôn, lão già lớn lên xấu xí, kết quả hôm nay nhìn mặt mũi của Tiêu Văn Thao, nghĩ tới thân phận kia của người ta, dường như ly hôn cũng trở nên không quan trọng.

“Đúng vậy, nếu nhà họ Thẩm không đồng ý, Tiểu Hoa nhà chúng tôi năm nay cũng đủ mười tám, tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp sơ trung đấy, không được thì để cho Tiểu Hoa nhà tôi đi, có thể có kiểu con rể này, tôi còn không dám ghét bỏ nữa là.”

“Thôi đi, Tiểu Hoa nhà bà đen như là than đá vậy, Tiêu đồng chí người ta cũng chướng mắt đó.”

“Vương Đại Ni, con gái bà mới đen như than đá.”

“Tuy con gái tôi không trắng bằng Yêu Muội Nhi nhà họ Thẩm gia, nhưng chắc chắn không đen bằng Tiểu Hoa nhà bà.”

“Hừ, lớn lên trắng thì thế nào? Đầu óc không thanh tỉnh, chướng mắt trong thành thì gả ở nông thôn đi, cả ngày mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời có thể chịu được mấy ngày, sớm muộn gì cũng đen tới mẹ ruột cũng không nhận ra, còn nghĩ gả chồng giống như ở nhà mẹ đẻ cái gì cũng không làm à, trừ khi vào thành chứ nhà ai ở nông thôn nuôi người rảnh rỗi hả.” Vị chua trong lời này nồng tới nỗi như là lu dấm bị đạp đổ vậy.

Cũng không biết vận khí của Thẩm Yêu Muội Nhi người ta sao mà tốt như vậy, gặp được người tốt như vậy còn không biết quý trọng, còn làm giá nữa.



Không phải khoác lác chứ nếu Tiêu Văn Thao kia thật làm con rể nhà mình, bà ta khẳng định coi như tổ tông mà cung phụng.

“Hắc, có lẽ bà lo thừa rồi, vừa rồi tôi đã nhìn ra Tiêu Văn Thao kia thật sự thích Thẩm Yêu Muội Nhi, bị loại người có thân phận như hắn coi trọng đoán chừng không có đạo lý nhường cho người khác đâu.”

“Bà có ý gì hả?”

“Ý gì?” Bà ta nhớ lại trước đó gặp bà mai Tiêu Văn Thao đưa tới đã lắm miệng hỏi vài câu, ý của bà mai là Thẩm Yêu Muội Nhi chỉ có thể gả cho Tiêu Văn Thao, bằng không thì ở nhà làm gái lỡ thì cả đời đi.

“Trời ạ, còn có loại chuyện này à, bất quá nhà họ Thẩm cũng quá không biết tốt xấu rồi? Cứ đơn giản gả đi cho rồi, điều kiện của người ta tốt như vậy, còn kén chọn gì nữa.”

Loại chuyện này không có bao nhiêu người có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đa số chỉ biết đứng nói chuyện không đau eo.

Thậm chí là vừa chua vừa ghen ghét, chỉ biết chỉ trích bạn kiêu ngạo không biết quý trọng, rốt cuộc chỉ là một cô gái ở nông thôn còn muốn lên trời hay gì?

Phái nữ ở cái niên đại này thật sự thuộc về phái yếu, dù là cự tuyệt cũng biến thành không hiểu chuyện.

Cho nên những lời này bị người một nhà của Thẩm Uyển Chi nghe xong chỉ cảm thấy vừa tức vừa gấp, cũng không bịt được miệng người ta, chỉ có thể tức.

Thẩm Ngọc Cảnh và Chúc Xuân Nhu vội vàng đuổi người, Thẩm Kiến Quốc vội vàng nghĩ cách.

Thẩm Bảo Trân thì vội vàng an ủi em gái, “Yêu Muội Nhi, không có gì, bây giờ chỉ nói pháp luật, Tiêu Văn Thao hắn không có khả năng một tay che trời.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng cô biết Tiêu Văn Thao hẳn là sẽ xuống tay ở thanh danh của Yêu Muội Nhi.

Niên đại này, con gái nhà ai mà không coi trọng thanh danh? Nhưng những lời này cô cũng không dám nói, thân thể em gái vừa mới tốt lên không bao lâu, sợ kí©h thí©ɧ tới con bé.