Chương 24: Nắm Chắc Phần Thắng

Nhóm dịch: Phù Du

Tiêu Văn Thao leo lên xe đạp chạy trước một bước rồi, nhưng đi không bao xa đã dừng lại.

Thôn Đại Yển dựa núi, gần sông, đất đai phì nhiêu, người trong thôn cũng không ít.

Vừa rồi trừ mấy nhà xem náo nhiệt, càng nhiều người không quen biết hắn.

Mặt mũi Tiêu Văn Thao không tính là xấu, ăn mặc lại khéo léo, còn chưa ra ngoài cũng đã có thôn dân bắt chuyện với hắn, còn hỏi hắn là khách nhà ai.

Hắn vừa ra ngoài thì lập tức khôi phục lại bộ dạng Tiêu chủ nhiệm khiêm tốn, có lễ phép kia, đầu tiên là tự báo gia môn, cũng không có nói thẳng là con rể út của Thẩm bí thư chi bộ, nhưng cái cách nói kia cũng lộ ra không sai biệt lắm, cho nên suốt một đường kế tiếp, rất nhiều người trong thôn đều biết Thẩm Kiến Quốc đang làm chuyện lớn.

Hâm mộ mỗi đứa con gái nhà ông ai cũng gả ăn lương thực hàng hoá, hiện tại con gái út còn trực tiếp không nói nổi, lập tức được gả cho con trai xưởng trưởng, người này còn là chủ nhiệm Hội Uỷ.

Thời buổi này nếu bàn về cái gì cần ra mặt, không thể thiếu Hội Uỷ, thân phận công nhân đã đủ khiến người ta hâm mộ rồi, lại còn tăng giá lần nữa, làm sao không khiến người ta cực kỳ hâm mộ cho được chứ.

Tiêu Văn Tĩnh và bà mai tới sau một bước, nhìn thấy em trai út vậy mà còn tán chuyện với một đám người, sắc mặt có chút không tốt, bởi vì cả nhà Thẩm Kiến Quốc không biết tốt xấu, nên cô ta cũng không thích người ở đây.

Đâu biết được Tiêu Văn Thao còn lôi kéo cô ta chào hỏi với mọi người.

Mọi người vừa thấy còn có chị gái trong nhà theo tới đây, xem ra chuyện này cũng chắc tám chín phần mười rồi.

Tiêu Văn Thao cũng khách khí, sau khi đi ra gặp nam thì tặng một cây thuốc lá Trung Hoa, gặp nữ thì tặng hai viên kẹo.

Một chuyến này tới không thuyết phục được người nhà họ Thẩm, nhưng lại để cho một số người trong thôn hiểu rõ ràng.

Chờ ra khỏi thôn Đại Yển, Tiêu Văn Tĩnh vẫn không phục hỏi em trai út, “Văn Thao, chị nói chứ, em còn nhiều lời với đám người này làm cái gì nữa?” Dù sao chuyện này là không làm được, cho nên cũng lười qua lại thân thiết, theo ý của cô ta thì đời này cũng không muốn tới thôn Đại Yển này nữa.



Tiêu Văn Thao lại nói, “Chị, chuyện này chị không hiểu đâu.” Trong mắt người đàn ông có chủ ý lúc này tất cả đều là nắm chắc phần thắng.

Nếu nói ngay từ đầu coi trọng Thẩm Uyển Chi thì hoàn toàn là do gương mặt kia, nhiều năm như vậy hắn cũng gặp không ít phụ nữ, xinh đẹp cũng không ít, nhưng Thẩm Uyển Chi không đơn giản chỉ là xinh đẹp, gương mặt kia rõ ràng thuần khiết hệt như đứa bé, nhưng so sánh cặp mắt đào hoa cười như không cười kia với mấy người dáng vẻ kệch cỡm dụ dỗ mình người còn trêu ghẹo người hơn vài phần.

Nếu lúc này có cách nói thuần dục, Tiêu Văn Thao chắc chắn sẽ biết hình dung như thế nào.

Trải qua chuyện hôm nay hắn phát hiện Thẩm Uyển Chi không chỉ có lớn lên đẹp, tính tình càng là “tấm tắc” tuy rằng gai góc một chút, nhưng thông minh, miệng còn lợi hại.

Đều nói cô gái Xuyên Thành bên này mồm mép lợi hại, trước đó Tiêu Văn Thao cũng không cảm thấy, hôm nay lĩnh giáo Thẩm Uyển Chi, hắn phát hiện xác thật là như vậy.

Nếu là người thường nghe hắn nói như vậy, đã sớm sợ tới mức khóc sướt mướt, Thẩm Uyển Chi không chỉ có nửa phần không bị dọa, còn có thể tìm được lời cãi ngược lại mình.

Cố tình càng như vậy, Tiêu Văn Thao lại càng thích cô, loại đàn ông không hiểu tôn trọng như hắn, cũng chỉ còn lại chinh phục, cảm thấy chinh phục một phụ nữ càng có cảm giác thành tựu.

Hơn nữa hắn cảm thấy chỉ có phụ nữ như vậy mới xứng với mình, lại nói thông minh xinh đẹp thì thế nào chứ? Còn không phải cũng là phụ nữ, sớm muộn gì cũng phải gả chồng, mà cô cũng nhất định chỉ có thể gả cho mình.

“Chị không hiểu, chị không biết con nhóc kia có cái gì tốt, ngay từ đầu chị đã coi thường nó.” Tiêu Văn Tĩnh lúc này chỉ muốn phát tiết bất mãn, hoàn toàn quên mất lúc ban đầu rất vừa lòng đối với Thẩm Uyển Chi.

“Được rồi, chị về cũng đừng nói với mẹ và bà nội cái gì cả, kêu cho bọn họ mau chóng chuẩn bị đồ kết hôn cho em.” Tiêu Văn Thao thích Thẩm Uyển Chi, thì không cho phép người nhà không thích cô, chị cả nói một câu cũng không được, người phụ nữ của hắn chỉ có mình mới có thể nói, ai cũng không được nói.

“Văn Thao, có phải em bị tức tới hồ đồ rồi không, nhà họ Thẩm người ta cự tuyệt đó.” Người ta sẽ không gả cho em, còn chuẩn bị đồ kết hôn cái gì?

Cự tuyệt? Bọn họ có quyền cự tuyệt sao?

Tiêu Văn Thao không nói chuyện, xoay người lên xe đạp, lại nói với Tiêu Văn Tĩnh, “Kêu mấy người chuẩn bị thì chuẩn bị đi.” Làm gì mà nhiều chuyện như vậy, một nữ nhân để ý nhất là thanh danh, chỉ là chuyện vài câu đồn đãi vớ vẩn, cô còn không phải phải ngoan ngoãn chủ động đưa tới cửa, cô cự tuyệt được sao?



Hiện tại hắn chưa muốn dùng thủ đoạn thấp kém này đó bức Thẩm Uyển Chi, rốt cuộc sớm muộn gì cô cũng là người phụ nữ của mình, đương nhiên cũng phải để cô có thanh danh tốt.

Cho nên hắn chỉ cần thả ra tin tức, nói Thẩm Uyển Chi là người Tiêu Văn Thao hắn coi trọng, đừng nói trấn Bạch Sa, đến người cả huyện thành cũng chưa dám đoạt với hắn, cô không có khả năng cả đời làm gái lỡ thì không gả chồng đúng không?

Hắn còn chưa từng nghe qua người phụ nữ nào không gả chồng, dù sao cô cũng chỉ có một con đường gả cho mình là có thể đi.

Tiêu Văn Tĩnh không để ý em trai ra lệnh cho mình chút nào, ngược lại còn lo lắng có phải bị kí©h thí©ɧ đến đầu óc không thanh tỉnh rồi hay không, “Văn Thao bị sao vậy?” Không phải có vấn đề thật rồi chứ, như vậy thì làm sao về nhà ăn nói với ba mẹ và bà nội đây?

Bà mai ở một bên đã thấy cặn kẽ, mấy năm nay bà ta đều là làm chuyện giật dây bắc cầu này cho người ta, chỉ một ánh mắt bà ta đã biết Tiêu Văn Thao đây là lún vào rồi, lại còn có một bộ nắm chắc phần thắng nữa, nói vậy cô gái nhà họ Thẩm là cự tuyệt không được rồi.

Tức khắc bà ta không biết bị một tên đàn ông như vậy coi trọng là may mắn hay bất hạnh đây, bất quá cũng không có quan hệ gì với bà ta, bàn tới điều kiện này của nhà họ Tiêu, cả huyện thành cũng là độc nhất.

Có cái gì bất hạnh đâu, là may mắn lớn đó.

Chỉ cần bà ta thúc đẩy cuộc hôn nhân này thành công, lễ cho bà mai chắc chắn là không thể thiếu.

“Tiêu đồng chí đúng thật là thích cô gái kia, rất để bụng đó.” Bà ta nói với Tiêu Văn Tĩnh.

Sau khi Tiêu Văn Tĩnh nghe xong chỉ có thể thở dài, thấy em trai đi rồi chỉ có thể lại quay đầu lại dặn dò bà mai vài câu, “Chuyện hôm nay cũng không phải là nhà họ Thẩm gia đuổi em trai út của tôi ra ngoài, là con gái người ta thẹn thùng muốn từ từ tới.”

Bà mai có gì mà không hiểu, vội nói, “Đúng vậy, chuyện này tôi biết phải nói thế nào.”

Tiêu Văn Tĩnh lại lấy một hộp bánh quy treo ở tay vịn xe đạp cho bà mai, mới leo lên xe đuổi theo em trai út của mình.

Mà bà mai cầm bánh quy hai người nhìn lần lượt rời đi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Người nhà họ Thẩm này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?” Điều kiện này của Tiêu Văn Thao, còn có thể tìm ra nhà thứ hai ở huyện thành sao? Một cô gái ở nông thôn cô nương sao còn kén chọn như vậy chứ? Huyện thành cũng coi thường, còn muốn gả tới thành Bắc Kinh thành hay gì.

“Không hiểu chuyện.” Bà mai nói một câu, lắc đầu cũng nhanh rời đi.