Chương 21: Tiêu Văn Thao Tới Cửa (2)

Nhóm dịch: Phù Du

Tiêu Văn Tĩnh không nghĩ nhà họ Thẩm có thái độ này, cha của cô ta đường đường là xưởng trưởng của xưởng quốc doanh, em trai út lại là chủ nhiệm Hội Cách Ủy, tuy rằng từng ly hôn, nhưng hôn nhân ngắn ngủi cũng không có con, đàn ông và phụ nữ không giống nhau, chỉ cần không có con, từng ly hôn đặt ở trong thành cũng vẫn là lựa chọn đầu tiên chọn con rể như cũ.

Điều kiện nhà cô ta như vậy, cho dù có con, muốn cưới một cô gái nông thôn, vậy cũng có một đống người xếp hàng chờ đó.

Không nghĩ tới bọn họ chủ động tới cửa, thậm chí đưa nhiều đồ tới như vậy, hai tròng mắt người trong thôn cũng trừng lớn, hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc nhìn cũng không nhìn, tuy rằng ngoài miệng khách sáo, nhưng bộ dáng chính là một câu cũng không thương lượng.

Tiêu Văn Thao cũng không nghĩ tới mình cũng có ngày bị ghét bỏ.

Nhưng vì người đẹp nên vẫn thu liễm ngạo khí lúc trước, đứng dậy cung kính nói, “Chú, dì, con biết hiện tại tới cửa có chút tùy tiện, nhưng chúng con cũng không phải người không hiểu quy củ, cố ý mời bà mai tới cùng, chủ yếu công việc của con tương đối vội, bình thường lại ở huyện thành, hơn nữa con thật sự thích Uyển Chi, cho nên có chút nóng nảy, xin chú dì thông cảm chúng con lỗ mãng.”

Tiêu Văn Tĩnh không ngờ em trai út mình cũng có lúc khách khí như vậy, xem ra là thật sự thích Thẩm Uyển Chi, em trai cô ta làm gì có lúc nào từng ăn nói khép nép như thế.

Đại phòng nhà họ Tiêu chỉ có mỗi một đứa con trai Tiêu Văn Thao, từ nhỏ bọn cô đã được dạy cái gì cũng phải nhường em gái, có cái gì tốt cũng phải nhớ tới em trai, em trai là trời ở nhà.

Thấy em trai như vậy, cô ta ngược lại càng thêm bất mãn với nhà họ Thẩm, em trai cô ta cũng chướng mắt, người nhà này không lẽ muốn gả tới thành Bắc Kinh hay gì?

Còn cái gì mà không hợp quy củ? Không hợp quy củ cũng là người nhà họ Thẩm mấy người đưa tin tức của nhà gái với nhà họ Tiêu bọn họ trước.

Hiện tại ở trước mặt bọn họ làm bộ làm tịch, theo cô ta thấy đó, còn không phải muốn tới lúc đó đòi thêm chút lễ hỏi sao.



Tiêu Văn Tĩnh tự nhận là hiểu rất rõ mấy chuyện này đó của người dân quê, con gái nhà mình cũng không có công việc đàng hoàng, có thể gả cho công nhân ở trong thành thì trong nhà đã phải thắp nhang cảm tạ rồi, còn tới lượt bọn họ kén cá chọn canh à?

Vừa lúc này Thẩm Uyển Chi đã về, Tiêu Văn Tĩnh nhớ tới tin tức có được từ người nhà họ Thẩm, nói là Thẩm Uyển Chi một lòng muốn vào thành.

Nếu ở chỗ cha mẹ nói không thông, vậy trực tiếp nói với Thẩm Uyển Chi.

Thời buổi này đặc biệt tôn trọng tự do hôn nhân, chỉ cần Thẩm Uyển Chi đồng ý, nếu cha mẹ cô vẫn không chịu, trực tiếp cử báo đến chỗ Hội Cách Ủy, nói bọn họ áp đặt ý nguyện của con cái.

Hiện tại Thẩm Kiến Quốc là bí thư chi bộ trong thôn, mũ quan tốt của ông ta cũng bị mình lột xuống, xem ông ta có còn kiêu ngạo nữa hay, đến lúc đó còn không phải cầu xin gả con gái cho nhà họ Tiêu.

Người nhà họ Tiêu làm việc trước nay đều như vậy, ích kỷ, Tiêu Văn Tĩnh vì em trai lại càng trầm trọng.

Trong lòng điên cuồng nổi lên ý nghĩ âm u, ác độc tính kế người khác, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Uyển Chi đi vào sân.

Rốt cuộc em trai bây giờ còn thích, chút tính kế trong lòng này tính kế cũng không biểu hiện ra quá rõ ràng, “Chú, dì, chúng ta cũng đừng tự mình quyết định, tốt xấu gì cũng nên hỏi cô bé một chút có đồng ý hay không, bây giờ chính là xã hội mới, tôn trọng tự do yêu đương có đúng không?”

Đến bà mai ở bên cạnh cũng hát đệm, “Đúng đúng đúng, hỏi ý cô bé một chút đi.” Bà ta đã nhận chỗ tốt của nhà họ Tiêu tới 50 đồng, chỉ cần cửa hôn nhân này thành, lễ cho bà mai như bà ta còn phong phú hơn nữa.

Bà ta vốn cho rằng cửa hôn nhân này dễ bàn, hơn nữa cái miệng của bà ta người chết cũng có thể nói thành người sống, nghĩ thầm có cái gì khó đâu.



Đâu biết hai vợ chồng nhà họ Thẩm quả thực chính là đậu cô-ve trong đất, dầu muối đều không ăn.

Bà ta cũng nghe nói người nhà này tự làm mai cho con gái nhà mình, làm sao mà người ta tìm tới cửa còn không đồng ý? Chẳng lẽ là bởi vì Tiêu Văn Thao từng ly hôn?

Vậy bà ta nghĩ đầu óc người nhà này đúng là không sáng suốt, nếu mà 34 tuổi ly hôn còn mang theo đồ kéo chân sau thì xác thật không phải chỗ tốt gì với gia đình trong sạch.

Nhưng Tiêu Văn Thao tuấn tú lịch sự, đoạn hôn nhân trước cũng chưa tới hai năm, đây một chút cũng không ảnh hưởng mà, hơn nữa nếu thật sự cảm thấy không thoải mái thì còn có thể dựa vào tầng này quan hệ này, đòi đối phương lễ hỏi một chút là được.

Bà ta thấy điều kiện người nhà này cũng không phải rất tốt, đến nhà ngói khang trang cũng không có, trong nhà chỉ có một đứa con trai.

Cũng không biết nghĩ cho con trai sao?

Con gái trước sau gì cũng phải gả ra ngoài, con gái gả chồng như nước đổ đi, còn trông cậy vào nó giúp đỡ trong nhà sao?

Sao không nhân hiện tại kết hôn lúc này thay con trai tính toán đàng hoàng đi.

Chúc Xuân Nhu vừa muốn nói, con gái tôi cũng sẽ không đồng ý.

Thẩm Uyển Chi liền bước vào sân, “Tôi cũng không đồng ý.”

Tiêu Văn Tĩnh vốn cho rằng Thẩm Uyển Chi là người lanh lợi, rốt cuộc ai mà không muốn vào thành hưởng thụ, cho nên nghe thấy Thẩm Uyển Chi không đồng ý, cả kinh trừng lớn hai mắt, “Cô cũng không chịu?”