Nhóm dịch: Phù Du
Thẩm Uyển Chi đã thấy rõ rồi, xem ra chuyện hôn nhân trong mắt cha mẹ ở niên đại này là chuyện rất quan trọng của đời người, tới tuổi thì nên kết hôn, cũng không có liên quan mấy tới những chuyện khác.
Nhà cô còn tính là tốt, ít nhất nghiêm túc giúp mình chọn lựa, cũng không trực tiếp nhìn trúng liền cưỡng ép cô.
Trong thôn cũng không ít bị ép buộc gả chồng, tưởng tượng như vậy, Thẩm Uyển Chi cuối cùng vẫn thở ra, cũng không thể để cha mẹ vẫn luôn nhọc lòng, “Được, vậy đi xem trước.” Lần đầu tiên trong đời đi xem mắt, Thẩm Uyển Chi không nghĩ tiến tới nhanh như vậy.
Thẩm Bảo Trân thấy em gái đồng ý, liền nói với tình huống người nhà kia với mẹ, “Chính là Cung Tiêu Xã ở trấn trên, chẳng qua không phải là bộ tốt nhất, là bộ mua bán, năm nay 21, dì cả nhà hắn liền trụ cách vách của chúng ta, tiểu tử này con đã thấy qua, lớn lên mày rậm mắt to, đoan đoan chính chính.”
Chúc Xuân Nhu nghe xong điều kiện này đã mười phần vừa lòng, làm việc ở Cung Tiêu Xã đã đủ vừa lòng, còn là bộ mua bán, một người phải phụ trách mấy cái trấn mua bán qua lại, đây chính là công việc rất tốt nha.
“Anh em trong nhà có bao nhiêu? Cha mẹ thế nào?”
“Có ba anh chị em, ở trên có một anh cả, một chị gái, hắn là lão tam, cha mẹ chắc là cũng dễ ở chung, dì cả của hắn chính là người dễ ở chung, con nhờ người bên cạnh hỏi thăm một chút, tính tình cả nhà cũng không khó khăn gì cả.”
Chúc Xuân Nhu gật gật đầu, chuyện gia đình không phức tạp mới là lựa chọn hàng đầu, bà là người làm vợ người ta, hiểu được cha mẹ chồng không tốt thì người làm người làm dâu có bao nhiêu khó.
Thẩm Uyển Chi không ở lại nhà lôi kéo anh út lên núi hái nấm, đúng thật là không có bao nhiêu nấm dại, quả nhiên là càng hái càng ít.
Nhìn chất lượng cũng như nhau, không cần phải đem đi bán, vừa lúc chị hai ở đây, để đó tự mình ăn vậy.
“Tiểu Ngũ, có phai em không muốn kết hôn đứng không?” Thẩm Ngọc Cảnh phát hiện mỗi lần ở nhà giới thiệu đối tượng cho em gái thì em ấy lập tức không vui, kỳ thật cũng không có thay đổi lớn gì, chính là cảm giác ánh sáng trong mắt phút chốc đã biến mất.
Đương nhiên không muốn rồi, thật ra cô cũng không phải thuộc chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là không muốn kết hôn quá sớm thôi.
Thẩm Ngọc Cảnh thấy cô không nói lời nào, xác định rõ em gái thật không muốn kết hôn, tuy rằng người trong thôn đều nói con gái tuổi lớn sẽ không gả ra được, nhưng hắn chỉ có một đứa em gái như vậy, không muốn kết hôn vậy thì không kết hôn.
Lập tức quyết định, “Em gái, không muốn kết hôn, vậy thì không kết, anh út sau khi về sẽ nói với cha mẹ, cùng lắm thì anh út nuôi em.” Một ngày không gả nuôi một ngày, cả đời không gả vậy nuôi cả đời.
Thẩm Uyển Chi nhìn Thẩm Ngọc Cảnh, có người nhà thật là tốt, nhưng cô cũng không thể liên lụy người nhà, nếu thật không kết hôn thì nước miếng người trong thôn này còn không nhấn chìm nhà cô mất à, bản thân cô thì không thèm để ý, nhưng cũng không thể không nghĩ cho cha mẹ.
Huống hồ anh út cũng phải cưới vợ, trong nhà có đứa em gái già không lấy chồng, con gái người ta cũng không muốn gả lại đây đấy.
“Được rồi, cha mẹ lại không bắt em kết hôn bây giờ, trước để coi sao.” Dù sao đều là kết nhóm sinh hoạt, lại như lời mẹ nói, bây giờ còn có thể chọn người mình nhìn hợp mắt, còn hơn là manh hôn ách gả¹.
(¹manh hôn ách gả (mù cưới câm gả): nghĩa bóng là chỉ những cặp vợ chồng chưa từng gặp nhau đã kết hôn, giống như người câm điếc, không nói câu nào đã trở thành vợ chồng.)
“Tiểu Ngũ……”
“Được rồi, anh út, chúng ta mau về đi, đợi lát nữa Nữu Nữu dậy còn phải chơi với con bé đó.”
Lúc xuống núi, hai người rẽ sang một hướng khác, Thẩm Uyển Chi nhìn thấy có mấy trái lê dưới chân núi, trên cây lúc này treo đầy lê, cũng không phải vàng óng ánh, mùi vừa thơm vừa ngọt như trong sách miêu tả như vậy.
Chính là lê bản địa, nhìn vỏ dày không ít, chất thịt thô ráp, không ăn ngon như vậy.
Bằng không đã sớm bị người ta hái sạch sẽ.
Thẩm Uyển Chi tiện tay hái một trái, tuy rằng da dày thịt thô nhưng mùi vị vẫn không sai lệch, nước cũng còn được, nhớ tới Nữu Nữu vẫn luôn ho khan, con nít uống thuốc cũng khó khăn, dứt khoát chưng chút tuyết lê đường phèn cho con bé.
“Anh út, chúng ta hái ít lê đem về đi.”
Thẩm Ngọc Cảnh cho rằng em gái thích ăn, chọn trái to trên đỉnh hái không sai biệt lắm tầm nửa sọt.
Trên đường về, Thẩm Uyển Chi nghĩ, cũng không biết mình chưng tuyết lê đường phèn có thể đổi chút tiền không, bây giờ trong đầu cô chỉ thừa mỗi chuyện kiếm tiền, tuy rằng tứ hợp viện còn rất xa vời, cũng không thay đổi được tình trạng bây giờ, nhưng trong lòng vẫn phải có mục tiêu, chỉ cần trong tay có tiền, vẫn sẽ có tương lai rất tốt đẹp.
Về thôn, vừa mới vào cửa thôn, người trong thôn đã bắt đầu nhiệt tình chào hỏi Thẩm Uyển Chi, “Yêu Muội Nhi lại lên núi hái rau dại à?”
“Vâng ạ.” Thẩm Uyển Chi cười nói.
“Yêu Muội Nhi, hôm nay nóng như vậy còn đi lên núi sao.”
“Yêu Muội Nhi……”
Mấy người thường qua lại thường ngày cũng chào hỏi, hôm nay mọi người quá mức nhiệt tình, chuyện này khiến trong lòng Thẩm Uyển Chi không khỏi sinh nghi ngờ.
Vừa lúc thím Dương đi ra nhìn thấy Thẩm Uyển Chi, “Yêu Muội Nhi, con còn không mau về nhà dọn dẹp một chút đi? Có khách quý tới nhà con đó.”
“Khách quý nào tới?” Khách quý quý nhất nhà cô chính là nhóm chị gái với anh rể, nhưng cho dù là nhóm chị gái anh rể về nhà thì mọi người cũng không đến mức không quen biết mà.
Thím Dương thẩm, “Thím không quen, nhưng mà ngày lành của Yêu Muội Nhi con sắp tới rồi.” Tuy rằng không quen biết người ta, nhưng dẫn đường chính là bà mối Tôn khắp làng trên xóm dưới ai cũng biết, bà mối Tôn còn nói đưa khách quý trong thành tới tìm Thẩm Kiến Quốc, xem chừng có lẽ là tìm người trong sạch trong thành cho Yêu Muội Nhi.
Tuy rằng Thẩm Uyển Chi không biết là khách quý gì, nhưng vừa nghe thím Dương nói như vậy, lập tức có dự cảm không tốt.
Thẩm Ngọc Cảnh cũng cảm thấy kỳ quái, cùng em gái chạy về nhà.