Chương 15: Cùng Ăn Bữa Cơm

Nhóm dịch: Phù Du

Rất mau, Trịnh Quốc Thắng đã xào xong hai món ăn bưng ra, biết mẹ vợ và em vợ phải về gấp, cũng không dám làm mấy món quá tốn thời gian, xào một món thịt hầm, một món thịt sợi ớt xanh, Thẩm Bảo Trân thì bới cơm cho mẹ và em gái.

“Em gái, em phải ăn nhiều một chút, bù lại khoảng thời gian em đi học, bị bệnh đều bù lại hết.”

Lúc trước thân thể Thẩm Uyển Chi không tốt, Thẩm Bảo Trân thường xuyên tới trường thăm em gái, mỗi lần đi qua đều thấy cô héo bẹp, loại tình trạng này kéo dài không sai biệt lắm gần một năm, rốt cuộc lúc sắp tốt nghiệp thì đột nhiên tốt hơn rồi.

Cho nên cô ấy vẫn luôn cảm thấy là do em gái học hành quá mệt mỏi.

Nói tới đây Thẩm Uyển Chi đều cảm thấy hổ thẹn, một năm vừa tới kia xác thật thân thể cô không tốt, dường như chuyện này khiến đầu óc cô vẫn luôn hoảng loạn, nghỉ về nhà cũng không dám để cô về một thân một mình, thường đều là cha tới trường đón cô về, nếu không phải thành tích tốt nghiệp đại học của cô vốn không kém thì nói không chừng đi học cũng khó mà nghe hiểu đề.

Cô cũng không biết sao lại như vậy, có lần còn nghi ngờ là do ảnh hưởng của tai nạn xe ở kiếp trước, bởi vì thân thể nguyên chủ cũng không tính là kém.

Nhưng ngay tại đêm gần tốt nghiệp trước một tháng một chút thì cô lại khoẻ rồi, đầu óc đặc biệt rõ ràng.

Cho nên Thẩm Bảo Trân liền cho rằng em gái bị bệnh là do đi học mệt mỏi.

Bởi vì thằng tư Thẩm Ngọc Cảnh ở trong nhà, mỗi lần kêu hắn đọc sách là hắn liền nói đau đầu.

“Chị, chị với anh rể cũng ăn chút đi.”

Chúc Xuân Nhu cũng nói, “Đúng vậy, con với Quốc Thắng cùng tới ăn đi.”

Thẩm Bảo Trân xới cơm tẻ cho mẹ với em gái, cười nói, “Mẹ, em gái, tụi con đang đi làm mà? Hai người yên tâm mà ăn, giữa trưa tụi con có cơm nhân viên, yên tâm đi, cũng là thịt kho tàu.” Câu sau cô ấy lặng lẽ nói với hai người.

Bởi vì trong tiệm có khách nên Chúc Xuân Nhu cũng không nói nhiều.

Sáng sớm ăn cháo khoai lang đỏ, Thẩm Uyển Chi cảm giác chỉ đi đường nửa giờ đã tiêu hóa hết, lúc này nhìn màu sắc tươi sáng, mùi thơm của thịt hầm toả ra bốn phía, nước miếng từng đợt từng đợt trào ra.

Thịt được xào đều lên, béo mà không ngán, mỡ thịt bằng nhau, lát thịt mỏng nhưng không nát, dùng tương hạt¹ địa phương xào thành màu vàng giống màu dầu, hoa tỏi non xanh trắng được xào chung trong đó, món thịt hương vị trung hoa mang theo chút mùi của hoa tỏi non, còn có cả chao và mùi tương đậu nành.

(¹tương hạt: loại tương có thể dùng để nấu các món chay, món mặn, ở nhiều địa phương, tương hột còn gọi là tương hạt.)

Thẩm Uyển Chi gắp một miếng cho mẹ, bản thân cũng nhanh tay dùng đũa gắp một cái, mới ăn vào trong miệng, miệng liền tràn ngập hương vị, hơi cay thơm ngọt của tương bao bọc vị thịt, mùi thịt đậm đà cùng với vị tỏi nổ tung ở đầu lưỡi.

Đầu lưỡi rụt rè nháy mắt bị kí©h thí©ɧ, không đơn giản là miệng nếm được mùi ngon, đến đầu óc cũng tự động che chắn bên ngoài, chỉ có khiến người ta chú tâm mỗi mùi vị thơm nức tràn ngập trong não.

Lại xúc với một chén cơm tẻ, kết hợp với trong vị thịt có hương gạo, kéo dài không dứt, Thẩm Uyển Chi mới cảm nhận được cái gì là hạnh phúc? Còn không phải là đây sao, thịt hầm phối với cơm tẻ, chỉ cần ăn một ngụm là có thể nếm được hương vị của hạnh phúc, quá thỏa mãn.



Thẩm Bảo Trân nhân lúc mẹ còn đang ăn cơm, cầm hai cái hộp nhựa đưa cho chồng ở sau bếp, hai phần thịt hầm và thịt xào vừa rồi, mỗi thứ lấy một phần.

Trịnh Quốc Thắng cầm hộp cơm xúc một phần bỏ vào, đậy nắp lại.

Một hộp khác xúc một muỗng thịt kho, cộng thêm một phần nước canh, đổ đầy hộp, dùng bọc nilon cột chặt, cột chắc chắn rồi mới đem ra đưa cho vợ, ngẩng đầu nhìn bộ dáng em gái ăn từng ngụm thịt, lại nhỏ giọng dặn dò vợ một câu, “Lúc em đi múc cơm thì bỏ nhiều một chút.” Hắn nói xong lại giơ giơ hộp cơm trong tay lên, tiếp tục nói, “Lúc xào rau anh có bỏ dầu nhiều một chút, ba mẹ, lão tứ ở nhà vất vả, cơ thể em gái lại mới khoẻ, trong thôn ăn bữa cơm trắng không dễ dàng, chuẩn bị đem về nhiều chút để bọn họ ăn nhiều một bữa, chỉ là dùng dầu còn dư lại trộn với cơm cũng rất ngon, cần một ít tiền và phiếu của em bù lại.” Bọn họ còn trẻ, công việc lại nhẹ nhàng, ngày thường hơi tiết kiệm một chút thì cái gì cũng có, không thiếu hai bữa ăn này.

Trịnh Quốc Thắng không nói nhiều lắm, nhưng ở trước mặt vợ thì nói nhiều hơn một chút, tuy rằng là con rể nhưng đối xử với cả nhà cha vợ ở nông thôn giống như là cha mẹ ruột mà đối đãi.

Thẩm Bảo Trân thấy chồng chỗ nào cũng nghĩ cho nhà mẹ đẻ của mình, cũng cảm thấy may mà mình gả cho người không tệ, cầm hộp cơm nói, “Biết rồi, mẹ còn mua hai cân bánh trứng gà cho Nữu Nữu nữa kìa.” Cô nói lời này không có ý gì khác, chỉ là để chồng biết, trong lòng cha mẹ mình cũng nhớ bọn họ, không có ai phải đơn phương trả giá.

Trong đầu Trịnh Quốc Thắng không nghĩ nhiều như vậy, lúc hai người vừa mới kết hôn, cuộc sống của nhà họ Trịnh không tính là quá tốt, cha bị bệnh nhiều năm, trong nhà có chút tiền đều đem đi khám bệnh cho cha, lễ hỏi kết hôn cũng có chút không lấy ra nổi, cha vợ một chút cũng không so đo, lúc đầu kết hôn còn giúp đỡ rất nhiều.

Cha mẹ là người hắn phải hiếu kính, cha mẹ vợ càng phải hiếu thuận, con gái người ta nuôi cả đời sinh nhi dục nữ cho hắn, ân tình này lớn đến cỡ nào, rũ mi xuống, “Vậy em để lại cho Nữu Nữu hai cái, dư lại thì lén bỏ lại trong rổ của mẹ đi, chúng ta ở trong trấn ăn cái gì cũng tiện hơn, hơn nữa Nữu Nữu cũng nhỏ, ăn không được bao nhiêu.”

Nói xong liền vào trong xào rau tiếp.

Thẩm Bảo Trân cũng có ý này, nhưng lời này từ miệng chồng nói ra, trong lòng càng thêm ấm áp, thừa lúc lấy hộp cơm cho mẹ liền âm thầm lấy bánh trứng gà nhét vào chỗ sâu nhất của giỏ tre.

Vừa lúc Thẩm Uyển Chi và Chúc Xuân Nhu cũng ăn xong, Chúc Xuân Nhu thấy con gái còn đang tiếp đón khách ở từng bàn, tự mình thu dọn chén đũa, gom lại một chỗ, rồi lại lau khô bàn.

Thẩm Bảo Trân xoay người nhìn thấy thì nhanh chóng nói, “Mẹ, để con làm cho.” Nói xong liền giành lấy khăn đi lau bàn.

“Con bưng chén vào đi, để mẹ lau bàn cho.” Chúc Xuân Nhu từ trước đến nay đau lòng con cái, tất nhiên có thể giúp được chút nào hay chút đó.

“Mẹ, em gái, hai người ăn no chưa?”

“Chị, ăn thật sự ba sao.” Lời này coi như đánh giá cao nhất đối với bữa cơm này.

“Ba sao thì tốt, sau này thèm thì tới tìm chị.” Thẩm Bảo Trân nói.

Thẩm Uyển Chi cười gật đầu, nhưng làm gì thật thèm thì tới được chứ, chị với anh rể còn phải nuôi cả nhà, cô cũng không phải con nít.

Chúc Xuân Nhu thấy con gái thứ đi ra từ sau bếp, bà đưa Yêu Muội tới tạm biệt cô ấy, “Bảo Trân, mẹ với Yêu Muội Nhi về trước, con với Quốc Thắng rảnh thì cũng về nhà ăn cơm nha.”

“Chị, nhớ đưa Nữu Nữu theo đó, nấm trong núi mấy ngày nay mọc rất nhiều, vận khí của em rất tốt, rất dễ hái được nấm, đưa Nữu Nữu cùng về nếm thử hàng mới ra lò.”

Thẩm Bảo Trân vừa nói chuyện với mẹ và em gái, vừa tiễn hai người ra cửa, vươn tay sờ đầu em gái, “Được, có rảnh thì chị và anh rể em sẽ đưa Nữu Nữu về.” Nói xong nghĩ đến chuyện mẹ vừa nói, lại lôi kéo em gái qua một bên, thấp giọng nói một câu, “Em gái, trước đó em đều ở đi học ở trường, không hiểu lòng người khó dò, bình thường thì ai cũng không thể tin tưởng, có chuyện gì nhất định phải bàn bạc trước với cha mẹ, nếu mà không được, em tới tìm chị hai cũng được, ngàn lần không được dễ tin người khác có biết không?”

Trước mặt cha mẹ và các chị gái, cô em gái này của nhà mình từ nhỏ trừ đi học, tâm tư rất đơn thuần, chỉ sợ con bé bị người ta dụ dỗ đi mất.



Thẩm Uyển Chi không cần nghĩ cũng biết chị hai đang nói gì, nhất định là chuyện lừa bánh hạch đào của thím hai, bọn họ đều cảm thấy đó là mồi nhử thím hai vứt ra, nói, “Chị hai, chị cứ yên tâm, em tinh tường lắm đó.” Trước kia có lẽ cũng không phải nguyên chủ ngốc, chỉ là lựa chọn không giống nhau.

Chỉ là lựa chọn kia không chỉ làm khổ mình mà còn tổn thương lòng người nhà, hiện tại cô mới không làm vậy.

Thẩm Bảo Trân vỗ nhẹ đầu em gái một cái, “Em đó, đọc sách là giỏi.” Không có kinh nghiệm sinh hoạt nha.

“Được rồi, mau về với mẹ đi, chuyện công việc chị hai sẽ để ý giúp em, em gái nhỏ của chúng ta là sinh viên cao trung, chỉ là thiếu chút cơ hội, chờ có cơ hội chắc chắn có thể ăn lương thực hàng hoá.”

Thẩm Uyển Chi từ nhỏ không có cha mẹ, một đời kia của bọn cô càng không có anh chị em trai em gái, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là trưởng tỷ như mẹ, hốc mắt đều bị cô ấy nói đến hồng lên, “Chị hai, em biết rồi.”

“Em không trách chị hai dài dòng là được.”

“Mới không có đâu, chị hai nói nhiều là đang quan tâm em.” Trước kia cô muốn có người dong dài mấy câu còn không được đâu, chỉ có lẻ loi hành tẩu ở thế giới kia.

“Bảo Trân, mau vào đi làm đi, đừng để chậm trễ công việc của con.” Chúc Xuân Nhu đi tới nói.

Giữa trưa, lại là ngày họp chợ, người làm trong tiệm đều là hai người, chỉ là một người khác tới hơi trễ một chút, vừa rồi người nọ cũng đã tới rồi, có người tạm thời thay cô ấy nên cô ấy mới có bớt chút thời gian đi ra.

“Được rồi, mẹ, con cũng không làm hai người về nhà trễ nữa, miễn cho cha với lão tứ về nhà không có cơm ăn.”

Chúc Xuân Nhu thật đúng là không dám chậm trễ, gật gật đầu, liền đưa Thẩm Uyển Chi đi trước.

Thẩm Bảo Trân tiễn mẹ và em gái đi xong, lúc này mới xoay người vào trong.

Mới vừa vào đã bị đồng nghiệp gọi lại, “Chị Bảo Trân.”

“Sao vậy, Tiểu Lan?”

“Vừa rồi vị khách ở bàn kia tìm em hỏi thăm chuyện của chị, nhưng mà em không có nói gì hết.”

Lúc Tiểu Lan nói chuyện hơi nâng cằm lên, Thẩm Bảo Trân nhìn qua, thấy đúng là vị khách vừa vào ở bàn kia.

Lúc này Tiêu Văn Tĩnh và Tiêu Văn Thao cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn qua hướng cô ấy.

Thẩm Bảo Trân kinh ngạc, không quen không biết lại hỏi thăm mình làm cái gì?

Cô làm ở Tiệm Cơm Quốc Doanh cũng đã nhiều năm, loại người muôn hình muôn vẻ nào mà chưa thấy, tuy rằng hai người nhìn ăn mặc khéo léo, nhưng cô cũng không thích ánh mắt hai người nhìn mình, đặc biệt là người đàn ông kia, ánh mắt một chút cũng không chính chắn, loại người này lắm tâm tư, cho nên cũng không định để ý tới.

Không nghĩ tới là Tiêu Văn Tĩnh lại đứng dậy đi tới chỗ cô.