Nhóm dịch: Phù Du
Chúc Xuân Nhu mang một chén thịt thỏ sang cho bà Lưu, bà Lưu đưa lại hai quả táo.
Nói là chiến hữu của Lưu Đại Hữu mang từ Tây Bắc về, ngọt hơn so với chỗ này của bọn họ.
Ngọt hay không ngọt thì Thẩm Uyển Chi không biết, nhưng thơm thì thật sự thơm, cô của kiếp trước không thích ăn táo lắm, lúc giảm béo đã ăn quá nhiều rồi, có chút ớn.
Nhưng khi tới đây, vừa nhìn thấy hai quả táo kia, đầu lưỡi lập tức bắt đầu nhúc nhích, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, thơm chết đi được.
Thẩm Uyển Chi vừa mới ngửi hai quả táo một chút đã bị mẹ thu lại, sau đó bỏ táo vào trong ngăn tủ khóa lại.
“Con mèo ham ăn, hôm nay ăn thỏ, giờ đừng ăn táo, ngày mai lại ăn, một bữa ăn quá nhiều không tiêu hóa được.”
Ài, ăn trái cây sau cơm sao mà không tiêu hóa được, chẳng qua là tiết kiệm thôi, cuối cùng chỉ còn dư lại mùi thơm phảng phất giữa nhà từ quả táo dụ dỗ cô.
Thẩm Uyển Chi hoài niệm những ngày sau khi ăn cơm xong lại nhấm nháp trái cây trước kia, tối nay không thể ăn hai quả táo này rồi, phải để dành.
Chút đồ ăn này ở trong nhà làm gì có chuyện ăn hết trong một bữa, ăn cái gì cũng đều phải chú ý, xài tiền có kế hoạch, đến đồ ăn cũng phải ăn có kế hoạch.
Mấy thứ khác thì Thẩm Uyển Chi đều đã rất quen, chỉ duy nhất cái này là không quen được, dân dĩ thực vi thiên¹, cuộc sống mỗi ngày không thể ăn đồ ngon thì còn ý nghĩa gì nữa? Lúc trước cô cải tạo tiểu viện chính là vì thỏa mãn bản thân, hoàn cảnh thoải mái, không cần làm việc quần quật, lại có thể ngắm sao ngắm trăng, năm tháng nhàn nhã nhâm nhi tách trà.
(¹dân dĩ thực vi thiên: người dân lấy thức ăn làm đầu.)
Nhưng hoàn cảnh chung của hiện tại đã như vậy, đừng nói là pha trà, trước mắt giải quyết được một ngày ba bữa mới là vấn đề lớn.
Cô không khỏi muốn oán trách một câu, người khác xuyên sách thì có đủ loại không gian bàn tay vàng, đến lượt cô thì gì cũng không có, chỉ có duy nhất vận khí là hơi tốt chút xíu xiu như vậy thôi.
Thẩm Uyển Chi nghĩ tới nghĩ lui, hay là bây giờ nên nghĩ cách kiếm chút tiền, bất cứ lúc nào, trong ví có tiền thì trong lòng mới không hoảng hốt.
Thân thể này lúc cô vừa tới vẫn luôn không tốt, lúc đó chỉ muốn dưỡng thân thể cho tốt, hiện tại cuối cùng cũng tốt lên, nhất định phải suy nghĩ về tương lai cho kỹ càng, cô nghĩ tới một chút chuyên môn của mình, thiết kế phòng ở, cải tạo tiểu viện chắc chắn là không thiết thực.
Cái tốt duy nhất chính là năng lực làm thủ công của cô vẫn còn xài được, lấy nguyên liệu tại chỗ, gia công tại chỗ, nhưng mà mấy thứ này có thể đổi tiền sao?
Cô quyết định sáng mai đi chợ với mẹ xem tình hình, làm một người xuyên sách, mục tiêu to lớn chắc chắn là phải thành công mua được hai căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, nhưng mà trước mắt, đến ra khỏi trấn cô còn ra không được, giải quyết vấn đề trước mắt trước đi đã.
Nhà họ Thẩm là một nhà có ba phòng chính thêm một phòng bếp, một bên khác là dùng sọt tre làm tường xây chuồng heo.
Trước kia, lúc các chị còn chưa gả chồng, chính là ba chị em ngủ chung một phòng, cho nên giường gỗ cực kỳ lớn.
Cha Thẩm Kiến Quốc không phải là thợ mộc gia truyền, nhưng mà từng học nghề mộc với người ta, tự mình đóng cửa, đóng ngăn tủ, đóng giường đều được, ngoại trừ việc bề ngoài có hơi xấu, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Hiện tại Thẩm Uyển Chi một mình nằm trên giường lớn tùy ý lăn lộn, nghĩ bản thân nên từng bước tồn tại ở thời đại này như thế nào.
Phòng của Thẩm Ngọc Cảnh ở ngay sát vách bên cạnh, hắn làm việc cả một ngày, hôm nay lại ăn thỏa thuê, về phòng rất nhanh đã lăn ra ngủ rồi.
Kế đó nữa chính là phòng của hai vợ chồng Thẩm Kiến Quốc và Chúc Xuân Nhu, lúc này Chúc Xuân Nhu vẫn còn chưa ngủ, đang thắp đèn dầu đóng đế giày, tất cả giày ở thời buổi này đều là tự mình làm giày vải, giày vải không chịu được lâu, cho nên có rảnh là bà lại ôm kim chỉ trong sọt ra để trước mặt.
“Xuân Nhu, tối rồi đừng làm nữa, hư mắt.” Thẩm Kiến Quốc bưng một chậu nước rửa chân đi vào, đặt trước mặt vợ, bê một cái ghế gỗ nhỏ qua ngồi xuống, khom lưng duỗi tay cầm chân vợ bỏ vào nước ấm, “Hôm nay mang đồ đưa qua đập chứa nước, đi xa như vậy mệt mỏi rồi nhỉ, ngâm nước ấm thư giãn đi.”
Thẩm Kiến Quốc đối tốt với Chúc Xuân Nhu đúng là mười năm như một ngày, chuyện rửa chân này đã làm đến lô hỏa thuần thanh².
(²lô hỏa thuần thanh: thành thục, như một loại phản xạ quen thuộc.)
Rửa chân cho vợ xong, sau đó bản thân mới dùng số nước còn lại rửa cho mình, rồi đem nước đổ vào đất trồng ở trước cửa sân.
Nước này đều là gánh từ giếng nước ở cửa thôn về, cho nên không thể lãng phí.
Bưng bồn gỗ vào nhà đặt ở góc tường, rồi mới lôi kéo vợ lên giường.
Tắt đèn dầu, Chúc Xuân Nhu bắt đầu thảo luận với chồng vấn đề đường ra của bọn nhỏ.
Con gái lớn của Thẩm Kiến Quốc có một chất giọng hay, năm đó có đoàn văn công ở trong trấn tuyển người, cô nàng vừa đi lập tức được chọn trúng, sau đó lại đi cổ vũ công nhân đường sắt, được con rể lớn nhìn trúng, nhờ người mai mối, hiện tại cô nàng đi theo chồng đến ở Lâm Thành bên kia, quanh năm suốt tháng đến ăn tết mới có thể về một lần.
Con gái thứ hai ở Tiệm Cơm Quốc Doanh trên trấn, lúc ấy chỉ là công nhân tạm thời, lúc sau quen biết con rể hai, hai người kết hôn, lại tiêu tiền tìm chút quan hệ, để cô nàng trở thành công nhân chính thức của Tiệm Cơm Quốc Doanh.
Con gái ba và con rể ba đều là công nhân xưởng dệt bông, mấy năm trước bắt đầu sửa đập thuỷ lợi, mở rộng đường sông của thôn Đại Yển, chiếm mấy phòng ở của nhà họ Thẩm.
Lúc ấy phía trên có cho tiền bồi thường hoặc là trợ cấp danh ngạch công nhân, Thẩm Kiến Quốc và Thẩm lão nhị chọn danh ngạch công nhân, cả nhà Thẩm lão tam cầm tiền đi theo lão thái thái.
Thẩm Kiến Quốc lập tức nghĩ đến đưa cái danh ngạch này cho con gái thứ ba.
Bởi vì chuyện này mà rất nhiều người trong thôn còn chê cười bọn họ, nói cái gì mà con gái sớm muộn gì cũng phải gả chồng, lãng phí một cái danh ngạch, còn không bằng để lại cho Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh khi đó mười lăm tuổi, nghe được lý do thoái thác của người ngoài, chủ động nói muốn để chị ba đi làm công nhân, hắn là đàn ông phải ở nhà nuôi gia đình.
Thẩm Kiến Quốc và Chúc Xuân Nhu đều là người đau lòng con cái, nhưng ngược với con trai, con gái càng yếu thế hơn một chút, sức lực cũng nhỏ hơn một chút, đi làm công nhân sẽ có đường ra càng tốt.
Dù sao Tiểu Cảnh cũng là đàn ông con trai, có thể chịu khổ hơn một chút, kỳ thật Chúc Xuân Nhu còn có một ý nghĩ riêng, chính là các người khinh thường tôi sinh con gái, tôi liền để cho con gái nhà tôi sống tốt hơn so với con trai nhà mấy người.
Trước đó đều đã giải quyết, trước mắt chỉ còn lại Yêu Muội Nhi.
Yêu Muội Nhi là đứa có văn hoá cao nhất trong nhà, Chúc Xuân Nhu còn nghĩ tốt nghiệp cao trung kiểu gì cũng phải được phân công tác, trước kia cũng từng có chuyện phân công tác cho người tốt nghiệp cao trung rồi.
Hiện tại không biết sao lại thế này, cuộc sống tốt hơn một chút so với trước kia, thế nhưng trong xưởng lại không nhận người bên ngoài.