Nhóm dịch: Phù Du
Chúc Xuân Nhu đem nửa cái dư lại của chồng, tính cả phần dư của mình là hơn một nửa gói lại vào giấy dầu.
Định cất đi đợi mai đưa cho hai đứa nhỏ, đứa nhỏ Uyển Chi này bị bệnh lâu ngày, nhiều ngày chịu khổ không ăn được đồ mặn.
Tiểu Cảnh lại ra sức làm việc, thanh niên cao lớn mau đói, nên để lại cho bọn nó.
Tuy rằng ba đứa con gái lớn đã lấy chồng, đều có gia đình nhỏ của mình, cả ba cũng đều là người ăn cơm nhà nước, thật vất vả mới chuyển được hộ khẩu của con gái vào trong thành phố, mấy đứa con của tụi nó sau này không đến mức phải về hộ khẩu nông thôn, ngày tháng coi như còn ổn, dù đều phải thắt lưng buộc bụng thì bà cũng không định để con cái đã gả ra ngoài mà còn phải nhọc lòng vì cái nhà này.
Cho nên hai đứa nhỏ còn lại, bà cũng không cho con gái giúp đỡ dù chỉ một chút, hai vợ chồng bà còn trẻ, trước mắt chỉ còn sầu chuyện hôn nhân của Tiểu Cảnh và Yêu Muội Nhi.
Tiểu Cảnh còn dễ nói, chỉ có một đứa con trai như vậy, chắc chắn phải ở lại trong nhà, cho nên điều kiện tốt nhất có thể làm được thì ráng mà làm, để đến lúc sửa lại phòng ở, ít nhất cũng là nhà ngói, sính lễ tam chuyển một vang cũng phải chuẩn bị tốt, bằng không làm sao con gái nhà người ta có thể nhìn trúng nó được?
Chuyện của Uyển Chi thì càng sầu, nghe nói chỉ tiêu trong xưởng bây giờ ít, cơ bản không tuyển người bên ngoài nữa, đi gả chồng, đến lúc đó hộ khẩu của con cái cháu chắt tự động theo mẹ quay lại nông thôn nữa.
Nghĩ như vậy, bà đang muốn nói chuyện Trương Thúy Anh làm hôm nay với Thẩm Kiến Quốc, kết quả hai đứa nhỏ lại về.
Chỉ đành đóng máy hát, định buổi tối nói đàng hoàng cho chồng nghe.
Người thành Tây Nam Xuyên đều ăn cay, thời đại này, khẩu vị càng nặng càng có sức hút.
Nhưng mà thời đại này thiếu dầu, cũng không có bao nhiêu cách nấu thỏ, Thẩm Uyển Chi định làm thỏ nhảy cầu, vừa rồi cha đã nhìn qua, nói con thỏ chưa già, đoán chừng mới vừa trưởng thành, không có kỹ năng sinh tồn mới có thể bị vướng vào dây leo.
Việc băm thịt thỏ giao cho Thẩm Ngọc Cảnh làm, Chúc Xuân Nhu nhóm bếp thêm lửa.
Hai mẹ con làm xong liền nhìn thấy Thẩm Uyển Chi xào rau, từ khi Thẩm Uyển Chi bắt đầu nấu cơm, bọn họ cảm thấy phòng bếp đều trở nên thơm phức.
Trước tiên Thẩm Uyển Chi chuẩn bị xong gia vị, đem ớt vừa hái băm nát, gừng cắt thành sợi mỏng, trong vườn không có măng tây, chỉ hái được hai quả dưa chuột.
Đất đai bây giờ trân quý, đều thuộc về tập thể, nhưng đất ở trước cửa sau hè nhà mình thì đều có thể tự quyết định, Chúc Xuân Nhu và Thẩm Kiến Quốc đều chọn trồng rau dưa tương đối quý.
Đảo qua đảo lại, mấy đồ ăn kiểu này cũng không xem như quá quý hiếm, thỉnh thoảng còn có thể hái nhiều một chút đem ra chợ đổi chút tiền.
Ớt Thanh Hoa là Thẩm Uyển Chi hái ở trên núi, sau núi thỉnh thoảng chỉ hái được một trái, chỉ là hầu như đều bị người ta hái đem ra chợ đổi tiền, hôm nay nhìn thấy một trái này, có lẽ là tương đối nhỏ, bị khuất, không bị phát hiện, cô định kêu anh út đào về trồng trong vườn, sau này ăn cũng tiện hơn.
Bởi vì muốn giữ cho thịt mềm, nên cắt thịt thỏ tương đối nhỏ, hiện tại thiếu thốn gia vị, cũng chỉ có nước tương và dấm, đường trắng rất quý, bột ngọt cũng vậy, càng đừng nói đến việc lấy rượu làm gia vị, cô đổ một chút rượu trắng cha uống vào thịt thỏ để thêm mùi, đổ từng chút một thật tiết kiệm, thật ra rượu trắng không ít như vậy, nhưng cũng không nhiều, lúc cô đổ, Thẩm Kiến Quốc đứng bên cạnh mở to mắt trông mong, đây là con rể lớn mua về lúc ăn tết, ông vẫn luôn uống tiết kiệm.
Cũng may là Thẩm Uyển Chi cũng không đổ bao nhiêu, tự mình mài một ít bột khoai lang đỏ trong nhà, lấy một chút coi như bột bắp mà dùng.
“Chẳng trách Tiểu Ngũ nấu đồ ăn ngon vậy, quá trình làm còn phức tạp hơn so với chúng ta.” Thẩm Ngọc Cảnh đứng bên cạnh nói.
Thẩm Uyển Chi nghĩ thầm, cái này đã rất đơn giản rồi.
Sau khi nồi nóng lên, đầu tiên cô cho dầu hạt cải vào đun sôi, dầu ở thời buổi này thật sự trân quý, lúc cô mở nắp dầu, hai mắt của mẹ liền đặt lên cái xẻng của cô, sợ cô đổ nhiều thêm một giọt.
Lại xắn một miếng nhỏ mỡ heo ở trong hũ, bỏ vào trong nồi, mỡ heo màu trắng ngà gặp nóng liền tan ra, mùi hương theo hơi nóng bay ra, còn chưa bắt đầu xào mà trong phòng đã thơm không chịu nổi.
Thẩm Uyển Chi cho gừng, tỏi, mấy quả ớt khô vào nồi trước, dầu sôi nhanh chóng tản ra mùi cay, tiếp đến cho thịt thỏ vào nồi, lưu loát xào lên vài cái, đợi toàn bộ chuyển màu rồi vớt ra, lại lần nữa cho ớt cay và gừng mới vừa băm xong vào xào một lượt, cuối cùng thêm chút nước vào thịt thỏ, hầm vài phút sau đó mở nồi.
Lúc nấu, mùi hương bay ra từ phòng bếp, đến cả hai người ở hai nhà hàng xóm cách nhà cô cũng còn ngửi thấy được, một là nhà bà Lưu, một là nhà chị cả Chu.
Hiện tại đúng là giờ nấu cơm, chị cả Chu hít hít cái mũi, nói: “Nhà họ Thẩm gia này nấu cái gì vậy, thơm muốn chết.”
Anh cả Chu vừa lúc gánh nước về, một bên đổ nước vào lu đá, một bên nói: “Cả ngày cô chỉ chú ý chút chuyện trong nồi của người ta vậy.”
“Tôi nói vài câu cũng không được sao?”
“Được rồi, cô mau đi nấu cơm đi, hôm nay ở đập chứa nước mệt chết rồi, tôi đi gánh thêm một xô nước nữa.” Anh cả Chu vừa nói vừa xách thùng nước, tiếp tục đi về hướng giếng nước trong thôn.
Thẩm Uyển Chi bên này ngửi thịt thỏ nấu xong, tuy rằng so với đời sau thì rõ ràng chưa bằng, nhưng thật sự thơm quá, cô lấy đũa gắp một miếng cho mẹ trước, “Mẹ, mẹ nếm thử xem mùi vị thế nào.”
Chúc Xuân Nhu thò đầu lại gần, đón được thịt thỏ con gái gắp cho mình, mới vừa vào miệng chính là một trận hương vị cay rát, thịt thỏ cắn một cái, cảm giác còn bắn một chút ở trên răng, tiếp đó chính là đầy miệng tươi mới, hơi cay hơi tê, đầu lưỡi lập tức bị kí©h thí©ɧ, chỉ có thể nói quá thơm.
“Ăn ngon.” Dù là đại quản gia Chúc Xuân Nhu bình tĩnh nhất cũng nhịn không được vừa lòng gật đầu.
Thẩm Uyển Chi giữa chừng còn nấu thêm một nồi canh nấm, bởi vì có thịt thỏ nên không thêm trứng gà, nhưng nấm mối có mùi hương đặc trưng, chỉ dùng mỡ heo xào một chút, canh nấu ra cũng đã thơm đến mức khiến người ta nhớ lâu vô cùng.
Đồ ăn lên bàn, trong nhà bắt đầu gặp phải một vấn đề lớn.
Đó chính là phải bưng một phần thịt thỏ qua cho bà nội sao?
Cái niên đại này cho dù là chia nhà ở, nhưng trong nhà có đồ ăn gì, chắc chắn cũng phải mang cho người già một phần.
Sắc mặt Chúc Xuân Nhu không tốt, lúc bà mang thai, bà già đó cũng đâu để bà yên, sinh lão tam là sinh non, lại vừa lúc mới chia nhà chỉ có ba quả trứng gà cũng bị bà già đó cầm đi, còn nói sinh con gái không xứng ăn trứng gà.
Thẩm Kiến Quốc lúc đó đi làm việc giúp trong thôn không kịp về gấp, một mình bà vừa mới sinh xong, ôm con khóc ở trên giường.
Vẫn là bà Lưu cầm hai quả trứng gà qua làm trứng luộc cho bà, dặn bà ngàn vạn đừng khóc lúc ở cữ, sau này để lại di chứng thì bản thân khổ cả đời.
Cho nên bà nhớ kỹ việc làm này của mẹ chồng cả đời, nhưng thoáng nhìn qua chồng, lại nói, “Ông nguyện ý cho thì cho, ông là con trai của bà ấy mà.” Bà cũng không muốn để chồng khó xử.
Thẩm Kiến Quốc biết mẹ già mình là loại người gì, không có trả lời ngay, Thẩm Uyển Chi cho rằng cha sẽ giống như đại đa số đàn ông nói một câu ‘haiz, nói như thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của tôi. ’
Kết quả im lặng một lúc, ông nói, “Không đem qua, mẹ tôi lớn tuổi rồi, răng không tốt, cắn không nổi.”
Vốn dĩ hốc mắt Chúc Xuân Nhu đang đỏ, nghe lời này của chồng nhịn không nổi “Phụt” ra một tiếng cười.
Thẩm Uyển Chi nhìn cha tới ngồi cạnh mẹ, vươn tay nắm tay mẹ, tuy rằng không nói nhưng vẫn có chút cảm động.
Phụ nữ thời đại này không gả chồng thì sống không yên, gả chồng lại toàn dựa vào đánh cược, là người hay quỷ thì thật sự phải xem vận may.
Còn may là mẹ cược thắng.
“Được rồi, mấy người ăn trước đi, tôi mang qua cho bà Lưu một chút.” Đừng nghĩ là bà già kia lớn tuổi thì sẽ được ăn một miếng đồ ăn cay rát thơm ngon.
Chúc Xuân Nhu yêu ghét đều nhớ kỹ, ở cữ không tốt bà nhớ cả đời, tốt thì bà cũng nhớ cả đời.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trời nắng thật khó chịu, giống như nấm mối sinh trưởng là có liên quan đến con mối vậy, còn tưởng là sinh trưởng giống với hệ sợi khác, cái này cũng không xác định, coi như thực vật sinh trưởng thuộc hệ sợi đi!!