- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thập Niên 70: Tiểu Kiều Tức
- Chương 1: Xuyên Sách (1)
Thập Niên 70: Tiểu Kiều Tức
Chương 1: Xuyên Sách (1)
Nhóm dịch: Phù Du
“Tiểu Ngũ, không phải em nói giữa trưa muốn ra sau núi hái nấm sao?”
Thẩm Uyển Chi vừa mới từ nhà chính đi ra liền thấy anh tư Thẩm Ngọc Cảnh đi cắt cỏ heo về, hắn ném cỏ heo trên lưng sang cạnh chuồng heo, một tay tháo mũ rơm trên đỉnh đầu xuống, một tay kéo áσ ɭóŧ lên lau mồ hôi trên mặt, quay về phía trong phòng hô lên.
“Anh út, anh muốn đi chung với em sao?” Thẩm Uyển Chi vừa nói chuyện vừa nhón chân chuẩn bị lấy giỏ tre treo ở trên vách tường.
Nông thôn ở phương nam vào thập niên 70 cơ bản vẫn dùng bùn đất trộn với cây kê để dựng vách tường, người trong nhà thì nhiều, phòng thì thiếu, vì để tiết kiệm không gian, đinh trên vách tường dưới mái hiên được đóng thành móc treo đồ treo rất nhiều sọt tre.
Tất cả mọi thứ có thể treo được đều sẽ treo hết lên vách tường, không thể treo thì căng dây thừng để treo.
Vóc dáng năm anh chị em một nhà Thẩm Uyển Chi ở trong thôn, bao gồm cả cha mẹ đều cao lớn, chỉ có Thẩm Uyển Chi khó khăn lắm mới qua 1m60, so với người ở phương Nam thì không thấp, nhưng ở trong nhà không tính là cao.
Cha Thẩm Kiến Quốc sợ đinh treo sọt tre đặt quá thấp dễ cào trúng người nhà, nên đều đóng đinh khá cao, bọn họ với tay một chút là có thể với tới, chỉ khổ Thẩm Uyển Chi.
Mỗi lần cô đều phải nhón chân mới có thể với được.
Thẩm Ngọc Cảnh buông cỏ heo bước lại gần, đứng ở phía sau em gái, duỗi tay tháo giỏ tre xuống.
“Tiểu Ngũ, em nói xem, chúng ta đều ăn cùng một loại cơm, sao mà chiều cao của em lại dừng lại hồi cấp hai vậy?”
Thẩm Ngọc Cảnh và Thẩm Uyển Chi là anh em sinh đôi, hai người từ lúc trong bụng mẹ đã dính cùng với nhau, hắn sinh ra sớm hơn em gái mười mấy phút, phụ trách làm anh trai.
Thẩm Uyển Chi quay đầu lại, phát hiện mình nhìn thẳng chỉ có thể nhìn tới ngực anh út, ngẩng đầu thì nhìn tới một hàm răng trắng đang nhe ra.
Cũng là 18 tuổi mà anh út đã cao hơn cô một khoảng lớn.
Thiếu niên mặt mày tuấn lãng, áσ ɭóŧ đơn giản trên người không che được cơ bắp cường tráng trên cánh tay, thoạt nhìn trông hắn so với 18 tuổi trong tưởng tượng còn cường tráng hơn.
“Mẹ… anh út chê con lùn.” Thẩm Uyển Chi nhe răng chuột về phía anh út, khóe mắt nhìn thấy mẹ Chúc Xuân Nhu từ phòng bếp đi ra, liền duỗi tay cướp giỏ tre trong tay anh út rồi chạy về phía mẹ ở bên kia, vừa chạy vừa cáo trạng.
Chúc Xuân Nhu bưng ớt cay đỏ vừa mới băm, chuẩn bị đem lên nhà chính, nghe thấy con gái nhỏ cáo trạng, trừng mắt liếc nhìn con trai một cái: “Làm anh mà không biết nhường em gái? Đã lớn như vậy sao còn thích chọc em vậy hả?”
Thẩm Ngọc Cảnh nhìn em gái trốn sau lưng mẹ làm mặt quỷ với mình, ra dấu bắn một cái búng vào trán từ xa.
Thẩm Uyển Chi lại nói: “Mẹ, anh út lại đánh con.”
Thẩm Ngọc Cảnh: “…”
Chúc Xuân Nhu giơ tay lên làm bộ muốn đánh con trai, Thẩm Ngọc Cảnh vừa liên tục lui về phía sau vài bước, vừa xin tha: “Mẹ, con sai rồi, Tiểu Ngũ, chúng ta mau đi hái nấm đi, đi trễ sẽ bị Triệu Nhị Oa ở cách vách hái sạch đó.”
Thẩm Uyển Chi nghe tới nấm, lúc này mới nói với mẹ: “Mẹ, con với anh út đi ra sau núi hái nấm, buổi tối bọn con ăn canh nấm nấu trứng gà được không?”
Chúc Xuân Nhu nhìn hai đứa con, tức giận nói: “Hái về rồi hẵng nói, con nghĩ nấm đều chờ các con à?”
Hiện tại là tháng tám, cũng là thời điểm trời nóng nhất, việc trong đất thiếu, thôn Đại Yển là thôn lớn, cửa thôn có một con sông lớn, lưng dựa vào hai ngọn núi lớn.
Điều kiện hiện tại của mỗi nhà tuy rằng tốt hơn rất nhiều so với năm mất mùa, nhưng cũng là dùng lao động lấy công điểm đổi lương thực.
Con cái trong nhà sinh ra ngày càng nhiều, lao động tráng niên thiếu, sinh hoạt cũng thắt lưng buộc bụng.
Công việc vào mùa hè này không nhiều lắm, lại vừa lúc bọn nhỏ nghỉ hè, sau một trận mưa, nấm trong núi mọc nhiều lên.
Mà phía Tây Nam thôn Đại Yển, bốn mùa rõ rệt, các loại nấm trong rừng không ít, nhưng người trong thôn cũng không ít, có thể hái được hay không không chỉ có dựa vào vận khí mà còn phải xem ai chạy nhanh hơn ai nữa.
Trong núi vào thời tiết này, thơm nhất chính là nấm mối, dân bản xứ gọi là đậu khuẩn, ở niên đại thiếu thịt thiếu dầu này, dù khuẩn thơm nộn như tơ lụa, bên trong côn khuẩn thanh thúy mang theo mềm mại, thì thổ sản vùng núi ngược lại trở thành đồ tốt cải thiện hương vị sinh hoạt nghèo khổ.
Nhưng mà nấm này xào sẽ co lại, một ngày hái không đủ một nhà mấy miệng ăn, nếu nấu thành canh, vậy còn có thể làm một nồi to, lại chiên thêm hai quả trứng gà chấm thêm chút dầu, mùi hương lan tràn, quả thực thơm rụng lông mày.
Thẩm Uyển Chi lại không cho là đúng: “Mẹ, mẹ chờ xem, vận khí của con rất tốt, hôm nay con chắc chắn hái thật nhiều nấm về, mẹ lo chuẩn bị trứng gà đi.” Trứng gà vào thời buổi này cũng là vật hiếm lạ, dù là hai quả trứng gà cũng phải tính toán kỹ mới dám ăn.
Cô nói xong liền kêu Thẩm Ngọc Cảnh: “Anh út, mình đi thôi.”
Chúc Xuân Nhu nhìn bộ dáng hưng phấn của con gái, không biết chuyện gì đã xảy ra, con gái hồi một năm trước bị bệnh sốt cao một trận, may mắn không sốt đến cháy hỏng, ngược lại còn sau khi khỏe tính tình đột nhiên hoạt bát hẳn, chỉ là trận sốt kéo dài kia, một tháng trước không biết chồng mình tìm bác sĩ ở đâu, uống thuốc mấy lần, gần nửa tháng, thân thể đã khoẻ lại.
Cả người nhìn tươi sáng không ít.
Tính tình ngày càng khiến người khác yêu thích, trước kia trừ lúc đi học, làm gì biết đội nắng to đi hái nấm như vậy?
Ở nhà cũng không thích nói chuyện bao nhiêu, không có việc gì thì thà tình nguyện soi gương thắt bím tóc cũng không nhiều lời với người trong nhà vài câu.
Chắc là do đã trưởng thành, năm nay cũng tốt nghiệp cao trung¹, con gái lớn rồi hoạt bát chút cũng tốt, tính tình lầm lì đi ra ngoài bị người ta khi dễ cũng không biết lên tiếng.
(¹cao trung: cấp ba)
Chúc Xuân Nhu nhìn con gái 18 tuổi như đoá hoa yêu kiều, lớn lên giống như là tiên nữ được miêu tả trong sách, không phải bà khoe khoang, làng trên xóm dưới này cũng chưa thấy qua cô gái nào đẹp như Yêu Muội Nhi nhà bà, đôi mắt vừa to vừa sáng, thân thể khoẻ mạnh, làn da trắng trẻo lộ hồng, một đầu tóc đen nhánh dày mượt cột thành bím tóc, con gái nhà ai mà không hâm mộ? Dù là thanh niên trí thức từ thành phố lớn xuống cũng chưa xinh đẹp bằng Yêu Muội Nhi nhà bà.
Cô gái tốt như vậy sao lại sinh ra ở nông thôn chứ? Chúc Xuân Nhu nhịn không được thở dài, thấy thế nào cũng giống hưởng phúc mà.
Đều nói hoàng đế thương trưởng tử, bá tánh thương con út, Chúc Xuân Nhu đối với mỗi đứa con đều tốt, nhưng ba đứa con gái trước đều gả chồng, lão tứ là con trai, em út là con gái, tất nhiên càng cưng con gái út một chút.
Không nói cái khác, trong lòng chắc chắn là phải lo nhiều hơn một chút.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thập Niên 70: Tiểu Kiều Tức
- Chương 1: Xuyên Sách (1)