“Cả đời chỉ có một lần, như vậy có gì không bỏ được? Huống chi Tiểu Hạ là một cô gái xuất sắc.”
Ngô Tú Nga bên cạnh đang dẫm lên máy may, quay đầu cười giận liếc mắt nhìn Tôn Tiểu Nguyệt.
“Ha ha ha ha, cũng đúng! Nếu em là đàn ông em cũng muốn cưới!”
Tôn Tiểu Nguyệt cười sang sảng, nhìn thấy cô dâu mới xinh đẹp bên cạnh, hận không thể ôm cô cọ cọ.
“Được rồi, Tiểu Hạ em thử xem eo đã vừa chưa, nếu còn lớn chị sẽ sửa tiếp.”
Ngô Tú Nga cắt sợi chỉ trên máy may, đưa hỷ phục cho Bạch Hạ.
Nói là hỷ phục, thật ra là bộ quần áo màu đỏ, khác hoàn toàn với trang phục cô dâu mà Bạch Hạ biết, tuy năm đó cô xuống núi, nhìn thấy mũ phượng khăn trùm đầu xinh đẹp, nhưng may càng đơn giản, ăn mặc không rườm rà lại không mệt người.
“Vừa rồi ạ, tay của chị dâu khéo léo, kích cỡ rất vừa vặn.”
Trời tháng tư không còn tuyết, rốt cuộc Bạch Hạ không cần mặc áo len cao cổ, bên trong cô mặc áo sơ mi xanh cổ tròn, bên ngoài mặc áo khoác, lộ ra eo thon và bộ ngực cao ngất, Tôn Tiểu Nguyệt thấy vậy cực kỳ hâm mộ.
“Em gái Tiểu Hạ, nếu thịt trên người chị giống em thì tốt, phát triển rất đúng chỗ!”
“Ha ha ha, con nhóc này, chị thấy hai đứa đều xinh đẹp!”
Ba người ở trong phòng cười đùa, bỗng nghe thấy tiếng ô tô vang lên ngoài sân, Ngô Tú Nga nhìn về phía Bạch Hạ đã vào phòng đổi hỷ phục:
“Là người nhà của Diên Thành tới à?”
Bạch Hạ cảm nhận được Bùi Diên Thành ở ngoài sân nên gật đầu, dẫn đầu bước nhanh đi ra ngoài.
Cô bước tới cổng, vừa lúc nhìn thấy anh xuống xe, người đàn ông mặc quân trang ngay ngắn, cởϊ áσ khoác càng lộ rõ dáng người cao thẳng, vai rộng eo thon, giơ tay nhấc chân như mang theo gió, tràn đầy sức lực.
Bạch Hạ lập tức chạy về phía anh: “Mẹ chúng ta đâu? Ở trong nhà hay ở nhà khách?”
Mẹ chúng ta, cô sửa miệng rất nhanh.
Đầu lưỡi Bùi Diên Thành chống hàm răng, cúi đầu nhìn về phía cô vợ nhỏ trong mắt ngậm ý cười.
“Đường nhiều sỏi đá, đừng chạy kẻo ngã.”
Anh giơ tay vuốt mái tóc Bạch Hạ ra sau tai, vành tai mượt mà sờ khá dễ chịu.
Chỗ nào trên người cô anh cũng thích.
“Anh đã đặt phòng ở nhà khách rồi mới về nhà, mẹ bảo anh tới đón em về.”
Ở quân khu không quá chú trọng tới tập tục xưa như không thể gặp mặt trước khi kết hôn, Bạch Hạ quay lại chào Ngô Tú Nga, cô cùng Tôn Tiểu Nguyệt ngồi xe Bùi Diên Thành về viện người nhà.
Tuần trước bọn họ mới nhận phòng mới được chia, một sân nhỏ có bốn phòng, một phòng chính một phòng khách một thư phòng, thư phòng không lớn, cũng may bên cạnh có một cái phòng nhỏ, Bùi Diên Thành tính phá bức tường, nếu mở rộng nó, anh có thể dùng chung một căn thư phòng với Bạch Hạ.
Anh xử lý quân vụ, cô ngồi bên cạnh đọc sách.
Mang theo khao khát với tương lai tốt đẹp, Bùi Diên Thành lái xe vào khu người nhà.
*
“Mẹ, mẹ thấy tóc con có rối không?”
“Không rối! Rất tốt!”
“Quần áo ở đâu? A! Con ngồi trên xe một ngày một đêm, chắc chắn quần áo sau lưng sẽ có nếp gấp! Con muốn thay bộ quần áo mới!”
“Anh nói em con nhóc này! Em đi gặp chị dâu, không phải xem mắt! Em lo lắng làm gì! Chị ấy có thể ăn thịt em sao? Dù là cọp mẹ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời anh hai em!”
Bùi Diên Huy không chịu nổi Bùi Văn Cầm lúc ẩn lúc hiện, cô ấy ngồi trên xe không khiến cậu đau đầu, giờ cô ấy chạy nhảy khiến cậu suýt hôn mê.
Lúc Bạch Hạ đi tới cửa, vừa lúc nghe thấy lời nói không khách khí của Bùi Diên Huy.
Cô dừng chân, quay đầu nhướng mày liếc mắt nhìn người đàn ông phía sau cô, Bùi Diên Thành xấu hổ sờ sờ mũi, trong mắt mang theo buồn bực.
Tiểu tử thúi này đúng là thiếu đánh.
Bạch Hạ mỉm cười, đẩy cửa đi vào: “Em trai nói không sai, chị không phải cọp mẹ, em gái không cần lo lắng như vậy.”
Người phụ nữ đi vào có dáng người cao gầy, thân trên mặc áo len Cashmere, phía dưới mặc quần tây màu kaki, hai chân dài thẳng tắp hiện ra, rõ ràng cô chỉ đeo một đôi giày vải bạt màu trắng bình thường, lại bước đi như đang dẫm lên giày cao gót.