Thấy cậu ôm đầu không nói, nào còn vẻ rạng rỡ như trước đây, Bùi Diên Thành nhíu mày.
“Anh ba không nói thì em nói, là Lưu Cẩu Thặng tìm người đánh! Lần trước gã và người mẹ đáng ghét tới quân khu tìm anh, nhưng không thể lấy lòng anh, trở về còn tung tin đồn nhảm! Sau đó gã bị anh ba đánh một trận, gã miệng tiện nên đánh! Nhưng gã không bị đánh vô ích, nhà chúng ta đã nhận lỗi, trả lại một túi gạo mới của năm trước!
Kết quả sau khi tin tức anh hai kết hôn truyền khắp thôn, tên khốn kia không biết tìm đâu ra mấy tên lưu manh ngoài thôn đến đánh anh ba nhà ta! Nhà họ Bùi chúng ta không phải kẻ hèn nhát, một mình anh ba đánh năm tên kia quỳ xuống đất gọi cha!”
Bùi Văn Cầm nói một hồi, Bùi Diên Thành nhíu mày càng chặt.
Con bé này, từ khi nào lại nói nhiều như vậy.
“Đánh thắng là được.”
Bùi Diên Thành khởi động ô tô.
Không có lời phê bình như tưởng tượng.
Bùi Diên Huy bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh hai không giận em?”
“Tức giận cái gì.”
Người trẻ tuổi máu nóng cũng rất bình thường.
“Em đánh nhau với người ta!”
Cha vẫn luôn xem anh hai là quân nhân là đoàn trưởng, lúc nào cũng nói không được gây phiền phức cho anh, cậu cũng ghi nhớ. Nhưng lần này cậu thật sự không nhịn nổi, Lưu Cẩu Thặng có thể nói anh, nhưng không được nói anh hai!
“Em đánh thua anh mới tức giận.”
Nghe vậy chàng thanh niên héo úa lập tức cười tươi như một đóa hoa, khôi phục rạng rỡ, mặt mày anh tuấn có ba phần tương tự Bùi Diên Thành, nhưng lại giống Nghê Bội Vân hơn, đường nét khuôn mặt mềm mại hơn.
“Thân thủ của Diên Huy tốt.”
Giống em hai.
Anh cả Bùi Bùi Diên Chính không có tiếng tăm gì ngồi ở ghế sau, đột nhiên tỏ vẻ khen ngợi gật đầu.
Anh ấy lập tức nhận được ‘khuỷu tay chọc eo’ của vợ. Trong lòng Trịnh Tiểu Mẫn muốn trợn trắng mắt, hai anh em này không giúp đỡ khuyên nhủ, còn cổ vũ chú em đánh nhau?
Ra khỏi ga tàu hỏa, trên đường không còn quá nhiều người, ô tô bốn bánh chỉ có vài chiếc, Bùi Diên Thành đi thẳng vào quân khu.
“Qua vụ gieo trồng rồi, đội sản xuất trong thôn tạm thời không có việc nhà nông quan trọng, để Diên Huy ở chỗ con một thời gian, em không muốn tham gia quân ngũ anh không khuyên em, em có thể tìm công việc trước, chờ em nghĩ kỹ mình muốn làm gì thì làm.”
Trong thời đại tiến bộ, không thể cứ ở mãi trong thôn.
“Thật sao?”
Bùi Diên Huy hưng phấn bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, vì động tác quá lớn khiến viên kẹo Bùi Tiểu Quân vừa nhét vào miệng rơi ra.
Cậu bé mới nếm được vị ngọt mím môi.
“Chú hai! Chú nhỏ lại bắt nạt cháu!”
*
Đầu bên này Bùi Diên Thành đi đón già trẻ nhà họ Bùi, mà Bạch Hạ chờ gả, lúc này đang cùng Tôn Tiểu Nguyệt ở nhà Triệu sư trưởng cắt chữ ‘Hỷ’.
Ban đầu thương lượng với đùi vàng, cô sẽ xuất giá từ nhà khách, không ngờ Ngô Tú Nga đã chuẩn bị xong. Chị ấy đã sắp xếp đâu vào đấy cho đôi vợ chồng trẻ. Hai ngày trước chị ấy đã đón Bạch Hạ về nhà mình, để cô xuất giá từ đây.
Vợ chồng già chỉ có một đứa con trai nhưng không ở bên cạnh nhau, nhiều năm ở chung, họ đã sớm coi Bùi Diên Thành như người nhà.
Những chữ Hỷ đỏ được cắt xong xếp chỉnh tề đặt trên mặt bàn, sau đó dùng đũa lấy cháo bột dính trên thành nồi phết lên, để đó lát nữa dính lên cửa. Từ máy may đến chậu sứ đỏ, căn phòng không lớn đã được xếp kín đồ, dọc theo đường hành lang tới phòng khách, càng đừng nói trong sân có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mới tinh.
Trong đó đại đa số là sính lễ ngày hôm qua Bùi Diên Thành đưa tới, đến ngày thành hôn, sẽ mang cả hồi môn của Bạch Hạ đi.
Mà Bạch Hạ tự mình chuẩn bị của hồi môn, thật ra đều là Bùi Diên Thành đặt mua, ai kêu cô là kẻ nghèo không có một xu!
Bạch Hạ: Ngoại trừ sắc đẹp, tôi chỉ có hai bàn tay trắng.
“Bùi đoàn trưởng đúng là bỏ được, tôi nhìn mấy thứ này ở trong thành phố, chỗ này ít nhất phải cưới được ba cô vợ!”
Tay Tôn Tiểu Nguyệt cầm kéo linh hoạt mà cắt giấy đỏ, nghĩ đến tên quê mùa nhà mình, thở dài một hơi. So người không so được, so vật càng không so được.
Chút đồ vật này có thể cưới ba cô vợ?
Bạch Hạ ngẩng đầu, mày lá liễu thon dài đầy giật mình, kinh ngạc chớp chớp mắt, tầm mắt quét một vòng khắp bốn phía.
Phần lớn đều là chăn bông ga trải giường và vải dệt, vật lớn nhất là chiếc máy may, tối hôm qua cô đã dùng thử, làm quần áo rất nhanh, về sau làm áσ ɭóŧ cho mình tiện. Quý nhất chính là chiếc đồng hồ Longines, ngày đó hai người đi mua, Bùi Diên Thành trực tiếp đeo lên cổ tay cô.
Màu bạc trên cổ tay tinh tế, trọng lượng không nặng, ngược lại khiến cổ tay cô thêm trắng nõn linh tú, Bạch Hạ rất thích.
Ngón tay ngọc xanh nhạt tung bay, lại cắt xong một chữ Hỷ.
Anh mua mấy đồ này không thèm chớp mắt, cô nhìn cũng không nhiều ít đồ vật, cho rằng đi ngang qua sân khấu không đáng bao nhiêu tiền, không ngờ có thể cưới ba cô vợ trong thành phố?
Trong lòng Bạch Hạ thầm líu lưỡi.
Quân nhân ở thời đại này thật sự rất nghèo.