Chương 20: Nhà họ Bùi tới Sơn Bắc

Bùi Diên Thành phun ra một ngụm khói, vẻ mặt nghiêm túc ẩn hiện sau làn khói.

“Chắc chắn rồi! Nhưng sau khi Tiểu Liên ở bên tôi vẫn chưa được hưởng ngày lành nào, tính tình kia của cha mẹ tôi… Ôi.... Không nhắc vẫn thế, cũng may Đại Bảo phải đi học, bọn họ cũng không tiện giữ người.”

Với sự thương yêu của hai vợ chồng già với cháu trai, chắc chắn sẽ không phản đối bọn họ tới quân khu tiếp nhận giáo dục tốt hơn. Chẳng qua, cuộc sống ở quê của Tiểu Liên còn khổ hơn anh ta nghĩ, nếu không phải không chịu nổi nữa, cô ấy cũng không tới đây.

“Phê duyệt phòng cho người nhà chưa?”

“Phê duyệt rồi, nhưng chưa tới tay, phải hai ngày nữa.”

“Ở chỗ nào? Ở nhà lầu?”

“Sân nhỏ ở sườn phía đông, cô ấy ở quen nhà dưới quê, nhà trệt khá thoải mái, trong sân trống còn có thể trồng chút rau.”

Nghe thấy có thể trồng rau, hai mắt Bùi Diên Thành sáng ngời: “Chia đất có phì nhiêu không.”

“Cậu quan tâm đất có phì nhiêu không làm gì, cậu cũng đâu… Này, bao giờ cậu với đồng chí Bạch Hạ kết hôn?”

Phương Tử Quân ghen tị, lão quang côn hậu sinh khả uý người sau vượt qua người trước.

Bùi Diên Thành lộ vẻ mặt đắc ý.

“Mùng tám tháng sau, nhớ tới uống rượu mừng.”

Khoe khoang xong, anh dẫm tắt tàn thuốc, không quay đầu lại mà đi về hướng nhà khách.

“Anh hút thuốc?”

Người mới vừa đẩy cửa ra, đã bị câu hỏi của Bạch Hạ làm ngừng bước. Bước chân Bùi Diên Thành hơi cứng đờ, anh không nghiện thuốc lá, bình thường chưa từng hút thuốc trước mặt Bạch Hạ, cô không thích ngửi mùi thuốc?

Trong đầu anh vừa hiện lên suy nghĩ này, lập tức thấy ngón tay ngọc màu xanh nhạt của Bạch Hạ đặt trên khung cửa, một tay khác đột nhiên đóng chặt cánh cửa phòng.

Giọng nói ghét bỏ từ trong cánh cửa đóng chặt truyền tới: “Thối.”

Bùi Diên Thành:...

*

Ngày kết hôn được định vào âm lịch mùng 8 tháng 3, dương lịch vừa hay là trung tuần tháng tư, đúng lúc trời không còn lạnh.

Hôm nay mùng sáu, Bùi Diên Thành lái xe đến nhà ga đón người.

Thư gửi về nhà từ hơn một tuần trước người nhà họ Bùi đã nhận được, họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi theo đội sản xuất gieo trồng lúa xong xuôi, lại xách theo túi lớn túi nhỏ tới Sơn Bắc.

“Anh! Anh! Cha nhìn theo anh hai con! Em gái dẫn mẹ theo sát anh! Đừng để bị lạc!”

Bùi Diên Huy vẫn chưa xuống tàu hỏa đã nhìn thấy được anh hai mặc quân trang trên đài ngắm trăng. Người nhà họ Bùi vóc dáng rất cao, từ nhỏ tố chất thân thể của Bùi Diên Thành tốt nhất, anh cao 1m9, cao lớn giữa biển người, ngay cả khuôn mặt tuấn tú ít nói của anh trai cũng nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này Bùi Diên Thành cũng thấy em trai gân cổ gọi anh, trên mặt anh khó có khi nở nụ cười, chen vào đám người cầm hành lý trong tay mẹ Bùi và em gái Bùi Văn Cầm.

“Mọi người ngồi xe mệt mỏi không? Không phải con đã nói đừng mang nhiều đồ, chỗ này đều có thể mua.”

Vừa xách lên Bùi Diên Thành đã biết là chăn ga giường.

“Không mệt! Không nằm thì ngồi, không cần làm việc, mệt cái gì? Lại nói mấy thứ này đâu cần lúc nào cũng xách, con nên mua chúng, đây là mẹ chuẩn bị cho vợ con!”

Thời buổi này vé tàu hỏa không dễ mua, vé xe của già trẻ nhà họ Bùi là do Bùi Diên Thành mua trước, sau đó gửi về cùng thư. Xem xét đường đi khá xa, anh mua cho cha mẹ vé nằm đắt hàng nhất, ngủ một đường chắc chắn không mệt.

Vẻ mặt Nghê Bội Vân từ ái nhìn về phía đứa con thứ hai oai hùng cao lớn, đều nói con thứ hai không được coi trọng yêu thương, nhưng đứa thứ hai nhà bà lại có tiền đồ nhất thôn.

Nghe mẹ nhắc tới Bạch Hạ, khóe miệng Bùi Diên Thành không tự giác cong cong.

Nhẹ giọng gật đầu, chờ cả nhà anh cả Bùi đi đến, anh dẫn mọi người đi ra khỏi nhà ga.

May mắn anh lái xe Jeep lớn bảy chỗ, nếu không nhiều người như vậy sẽ không đủ chỗ ngồi.

Bùi Diên Huy tay mắt lanh lẹ ôm cháu trai ngồi vào ghế phụ, yêu thích không buông tay sờ đông sờ tây nhìn khắp nơi trong xe.

“Con đừng sờ bừa xe của anh con, con xuống tay không biết nặng nhẹ, đừng làm hỏng xe bộ đội!”

Cha Bùi gõ một cái lên đầu con trai nhỏ.

“Ha ha ha chú nhỏ lại bị đánh!”

Bùi Tiểu Quân 5 tuổi ngồi trên đùi Bùi Diên Huy, hưng phấn vỗ tay, không vui vẻ được hai giây lại bị chú nhỏ nhéo mặt.

“Cười cái rắm, còn cười nữa thì ném cháu ra ngoài không cho về cùng!”

“Hừ, chú nói không tính, cháu có chú hai bảo kê!”

Bùi Tiểu Quân xê dịch mông, mặt hướng về phía Bùi Diên Thành mới xếp hành lý ngồi vào ghế lái, ngoài miệng tuy nói không sợ, tay nhỏ vẫn nắm chặt thắt lưng Bùi Diên Huy.

Thắt lưng còn thì cậu bé còn, thắt lưng không còn cậu bé vẫn còn.

“Đừng dọa Tiểu Quân, em nói cho anh biết, vết thương trên mặt em sao lại như vậy?”

Bùi Diên Thành đối mặt nhìn vết xanh tím trên mặt Bùi Diên Huy, tuy cậu ấy dùng tóc cẩn thận che đậy, nhưng sao có thể giấu đôi mắt như chim ưng Bùi Diên Thành.

“Xem đi! Em đã nói với anh ba rồi, anh hai chỉ cần liếc mắt thì có thể phát hiện!”

Bùi Văn Cầm vung mái tóc bện bánh quai chèo, cô ấy đã nói trước mà anh ba còn không tin.

“Sao lại thế này?”