Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tiểu Hoa Yêu Xinh Đẹp

Chương 19: Vợ con của Phương Tự Quân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hôm nay Triệu sư trưởng đặc biệt đưa ra danh ngạch, có lẽ bộ đội đã đăng báo chuyện ô nhiễm hóa học nên muốn khen thưởng cho Bạch Hạ.

“Đi!”

Nếu đi học ở niên đại này, có thể giúp cô nhanh chóng hòa nhập vào xã hội.

Thời gian cách khi nhập học còn hơn một tháng, đến lúc đó thời gian cô có thể duy trì hình người càng dài.

Hai tay Bạch Hạ đút trong túi áo khoác, không thắt đai lưng, hai bên áo rời rạc rũ ở hai bên sườn, cô bước đi nhẹ nhàng dẫm lên dấu chân Bùi Diên Thành vừa đi qua.

Đi như vậy giày sẽ không bị dính nước tuyết.

Tóc dài búi gọn vẫn chưa được tháo xuống, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không được che dấu xâm nhập vào tầm mắt của Bùi Diên Thành. Trên trán trơn bóng không có tóc rũ xuống, không biết có phải vì lạnh không, chỗ hai má cô ửng hồng, trong trắng lộ hồng, rất gây sự chú ý.

Tiết tấu bước chân của người đàn ông hơi hỗn loạn.

Bạch Hạ theo sát bước chân anh, không cẩn thận trực tiếp đυ.ng phải bờ ngực vừa xoay lại của anh.

Bùi Diên Thành tay mắt lanh lẹ mà duỗi tay siết chặt eo cô, cô yêu kiều không chịu được đau, lúc này anh thu lại năm phần lực đạo, bàn tay với khớp xương rõ ràng tựa khẽ dừng ở sau eo cô.

Vòng eo cô gái tinh tế mềm dẻo, cách quần áo mùa đông, Bùi Diên Thành vẫn có thể cảm nhận sự mềm mại khác biệt dưới vải dệt.

Chẳng lẽ yêu tinh đều mềm mại như vậy sao.

“Bên ngoài lạnh, cẩn thận lỗ tai đông lạnh.”

Hầu kết Bùi Diên Thành nhẹ nhàng hoạt động, tay vỗ sau eo cô, chỉ dừng lại một giây, anh giống như bị nóng mà thu tay về. Anh thuận tay lấy trâm cài của Bạch Hạ xuống dưới, tóc dài như thác nước thoáng chốc rơi khắp vai, không chỉ che đi hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ, nó còn che chắn ánh mắt của người khác nhìn lại đây.

Ánh sáng vàng đang bao phủ đột nhiên bị rút đi, Bạch Hạ chưa thoải mái được hai giây bận rộn lo lắng tiến lên một bước, giữ chặt ngón trỏ mà Bùi Diên Thành còn chưa thu lại.

Cô thủ thỉ nói: “Tay tôi lạnh.”

Bùi Diên Thành giật giật ngón tay, cuối cùng cũng không rút ra, lưng anh cứng đờ để Bạch Hạ tùy ý lôi kéo, anh tiếp tục bước đi dẫn cô tới nhà khách bộ đội.

Bạch Hạ trộm đánh giá anh, thấy anh không cự tuyệt, cô cười như con mèo trộm cá, được một tấc lại muốn tiến một thước mà nhét toàn bộ tay nhỏ mềm mại không xương vào trong bàn tay Bùi Diên Thành.

Phát hiện động tác nhỏ của Bạch Hạ, Bùi Diên Thành không rên một tiếng, lại nắm chặt tay nhỏ của tiểu yêu tinh.

Bùi Diên Thành chỉ cho rằng cô lạnh, bước chân dần dần nhanh hơn.

Ừm, vào nhà sẽ không lạnh.

*

“Anh Phương, em đột nhiên tới đây có phải làm chậm trễ công việc của anh không?”

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, em và con trai ở tạm đây hai ngày, chờ chỗ tùy quân chia phòng thì dọn vào.”

Hai người Bạch Hạ mới vừa tiến vào đại sảnh nhà khách, nhìn thấy Phương Tự Quân đang khom lưng nói chuyện với người phụ nữ có vóc dáng thấp bé, người phụ nữ có vẻ hơi lo lắng bất an, cô ấy mặc áo bông xanh xám đã bị giặt đến trắng bệch, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, bên cạnh cô ấy còn có hai cậu bé, mỗi đứa nắm chặt một bên vạt áo của cô ấy.

“Phương Tự Quân.”

“Lão Bùi? Sao cậu lại tới đây...”

Phương Tự Quân nghe thấy giọng nói cơ thể khẽ run lên, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn người đến là Bùi Diên Thành thì rõ ràng thở nhẹ ra, anh ta còn chưa nói xong lại thấy Bạch Hạ đang dựa gần vào người Bùi Diên Thành, anh ta bừng tỉnh thu lại lời nói, tầm mắt di chuyển tới chỗ hai người đang nắm tay, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Đây là chị dâu và cháu trai à.”

Phương Tự Quân lớn hơn Bùi Diên Thành năm tuổi, năm nay đã ba mươi ba, trong nhà đã tổ chức kết hôn từ sớm, tính ra đã không ít năm, dù đã sinh hai đứa con trai, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Bùi Diên Thành nhìn thấy vợ anh ta.

Nhìn diện mạo trẻ tuổi của người phụ nữ này rõ ràng không hợp với tuổi tác của Phương Tự Quân, Bùi Diên Thành nhíu mày.

Người phía sau xấu hổ tránh khỏi tầm mắt của Bùi Diên Thành, khom lưng xoa đầu hai đứa con trai.

“Đại Bảo Nhị Bảo mau chào chú thím đi.”

Đối với Đại Bảo Tiểu Bảo còn xa lạ với tình thương của cha, hai đứa không thèm cho anh ta mặt mũi, không trả lời anh ta, chỉ co rụt về phía sau lưng mẹ mình.

Bạch Hạ ở một bên nhìn, hai đứa trẻ mặc tốt hơn mẹ mình nhiều, nhìn qua vải trên người đều rất mới, khuôn mặt cũng coi như mượt mà, chỉ là vì phơi nắng hơi đen. Không giống mấy đứa trẻ lôi thôi chảy nước mũi mà cô nhìn thấy ở quân khu, hai đứa rất sạch sẽ.

Bàn tay cô đút trong túi, lấy viên kẹo Ngô Tú Nga đưa cho trước khi đi, cô đi về phía trước hai bước, quơ quơ trước mặt hai đứa bé.

Cười như bà dì kỳ lạ có ý xấu: “Ăn kẹo không?”

*

Hai người đàn ông sắp xếp cho vợ mình xong xuôi, đi ra ngoài cửa hút thuốc.

“Con trai lớn của anh bao nhiêu tuổi?”

“6 tuổi...”

“Nói như vậy, vợ anh gả cho anh năm năm mười sáu mười bảy tuổi?”

“Mười lăm...”

“Mẹ kiếp, anh là tên khốn, mỗi lần có người nhắc tới vợ anh, đều thấy anh không tự nhiên, hoá ra vì làm sai mà hổ thẹn trong lòng.”

“Lão Bùi cậu muốn một câu ép chết tôi à! Cha mẹ tôi ngu muội phong kiến cứ bắt buộc phải chọn con dâu nuôi từ bé cho tôi, tôi có thể làm gì bây giờ? Nếu tôi không nhận cô ấy, cha mẹ cô ấy sẽ bán vợ tôi vào núi sâu! Vào núi kia có thể ra ngoài sao? Năm vừa rồi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ còn thấy ít thảm kịch sao?”

“Vậy anh tự mình xuống tay?”

“Tiểu Liên tự nguyện ở cùng tôi!”

“Cô ấy mười lăm tuổi thì biết cái gì!”

Anh ta bị Bùi Diên Thành rống to một tiếng như đòn cảnh tỉnh, biến Phương Tự Quân thành cà tím héo.

Anh ta biết bản thân làm chuyện này không có đạo đức, nhưng lúc ấy không có biện pháp, anh ta một hai năm mới về nhà một lần, nếu không cưới cô ấy, cha mẹ anh ta không biết sẽ tra tấn người ta thế nào, phải mấy năm sau cô ấy sinh được con trai mới tốt hơn.

“Chuyện nhà anh do anh làm chủ, nhưng không thể ảnh hưởng đến bộ đội, dù sao hiện tại người ta cũng tới tùy quân với anh, anh phải đối xử tốt với người ta.”
« Chương TrướcChương Tiếp »