Chương 1: Tiểu hoa yêu

Mùa đông ở phương bắc dường như dài hơn những mùa khác, dù thời tiết chỉ mới vừa vào đông, tuyết trên đường đã đọng rất dày ngang với mắt cá chân.

Quân khu Sơn Bắc cách núi Tử Tùng hơn 20 km, liếc mắt vọng qua chỉ thấy những mảng tuyết trắng xóa, trừ tiếng tuyết rơi rào rạt, thì xung quanh lại im ắng vắng vẻ, không có người sinh sống, ngẫu nhiên vang sẽ lên hai tiếng chim hót, chỉ có sơn cốc không cam lòng truyền đến tiếng vang, nhưng không được đáp lại.

Bạch Hạ lặng lẽ rung cánh hoa để tuyết rơi xuống, dường như đã ngủ đủ giấc, thoả mãn đứng dậy thò đầu, tò mò đánh giá binh lính đang ngụy trang dưới tàng cây.

Theo tiếng còi vang dội truyền đến, vừa rồi trong núi rừng cô độc chỉ có một màn tuyết trắng xóa, mấy chục người sột soạt lao ra, tất cả đều mặc trang phục màu trắng tuyết, toàn bộ võ trang đeo ba lô hành quân, trên mặt bôi đầy thứ bột trắng không biết tên, từ đầu đến chân chỉ có một màu trắng.

“Ba phút chỉnh đốn hàng ngũ, một người đi đầu, bốn người theo sát phía sau, nhanh chóng di chuyển về quân khu!”

“Rõ!”

Binh lính đứng nghiêm chỉnh đồng thanh trả lời, giọng nói có phần mệt mỏi khàn khàn nhưng vẫn đầy khí thế hưng phấn và nhẹ nhõm.

“Mụ nội nó, cuối cùng huấn luyện lần này cũng kết thúc, đã hai tháng rồi tôi chưa tắm rửa, trên người toàn mùi hôi dù mặc áo bông dày cũng sắp khiến tôi ngạt chết.”

“Đại đội trưởng Trương, về đến quân khu anh phải nhanh chóng đi tắm rửa, nếu không cẩn thận chị dâu không cho anh vào nhà! Ha ha ha”

“Đi đi đi, tên nhóc này dám sỉ nhục ông mày, các cậu cứ cười đi, mấy người đều ế chỏng chơ làm sao hiểu được cảm giác có vợ làm ấm giường.....”

Theo sau một loạt tiếng cười mắng vang lên, tiếng ồn ào khắp nơi bỗng dâng cao rồi đột nhiên im bặt, dường như bị người nào đó cầm kéo cắt đứt, câu nói nửa vời vẫn còn treo trên cổ họng.

Mấy người cùng xoay người nhìn về phía người đang đứng phía sau đội ngũ, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà bắt đầu tập hợp cả đội.

Trung đoàn trưởng Bùi cũng vừa kết thúc huấn luyện, trang phục giống hệt với mọi người, trước ngực cầm khẩu súng trường tự động Type 63 nằm ngang, một tay nâng báng súng, một tay đặt phía dưới họng súng. Thân hình cao lớn, bước chân vững vàng, trải qua huấn luyện thực chiến hơn hai tháng, trên mặt vẫn không hề có chút mệt mỏi, khóe môi mím chặt khiến anh lúc này càng giống máy móc chuẩn bị sẵn sàng tác chiến.

Nghĩ đến lời vừa nói, Trương Tòng Phát ngượng ngùng xoa mũi.

Xem cái miếng thối này của anh ta, cái hay không nói, chỉ nói cái dở, ai không biết Bùi Diên Thành ở quân khu nổi tiếng là "Lão" quang côn*.

*Chỉ những người lớn tuổi nhưng chưa có vợ.

Trên mặt &lão quang côn" Bùi Diên Thành không nhìn ra vui buồn, đứng yên ở vị trí cách Trương Tòng Phát ba cánh tay, cánh mũi khẽ nhúc nhích.

Không mặn không nhạt mà nói một câu: “Trên người anh hôi quá.”

Trương Tòng Phát:.....

Hắc, một đám độc thân không được ăn thịt còn ở đây ghét bỏ ai chứ.

Lúc này Bạch Hạ ở trên đầu cành cây, cánh hoa màu vàng nhạt của cô bất ngờ run rẩy hai cái.

Dường như có chút kích động, trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt.

Ngay sau đó, một cơn gió từ giữa núi truyền tới, một cành hoa mai đẹp đẽ không chịu nổi lực, từ đầu cành trên cao bị bẻ gãy, theo gió tuyết lôi cuốn đẩy đưa, nhẹ nhàng rơi xuống ba lô hành quân của Bùi Diên Thành.

Trong nháy mắt, cành cây xanh biếc bị gió lạnh bao trùm trong lớp tuyết mỏng, chỉ lộ ra góc cánh hoa màu vàng nhạt.

*

“Diên Thành! Lát nữa cậu tới nhà tôi ăn cơm đi, hôm nay chị dâu cậu gói sủi cảo!”

Trung đoàn 136 tới quân khu Sơn Bắc trước khi trời tối. Còn chưa tới ký túc xá, Bùi Diên Thành đã đυ.ng phải lãnh đạo của mình sư đoàn trưởng Triệu.

Hai người đứng đối diện, trong lòng Bùi Diên Thành hiểu rõ, biết nghe lời mà đồng ý tới.

“Vậy đành làm phiền thủ trưởng và chị dâu, tôi trở về chuẩn bị một chút.”

Ăn cơm là phụ, báo cáo nhiệm vụ là chính.

Hơn hai tháng không có ai ở trong phòng đơn của ký túc xá, vừa mở cửa mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi, Bùi Diên Thành đứng trước cửa phủi tuyết trên người, vừa dỡ ba lô hành quân xuống gác ở cạnh cửa, vốn cành hoa mai chìm trong tuyết vẫn bị giấu kín lúc này bỗng không còn chỗ ẩn nấp, thuận thế lăn xuống mặt đất.