Chương 3

Căn nhà khá cũ nhưng dù sao cũng có thể che mưa che nắng, đội tốt bụng đến cùng cho họ vay một ít tiền, đưa Lý Tứ đến bệnh viện khám bệnh.

Bây giờ hai bố con bữa đói bữa no, chỉ cần Lý Tứ làm việc cũng có thể nuôi sống hai người, nhưng vấn đề là bà lão nhà họ Lý thỉnh thoảng lại đến nhà lấy trộm "lương thực hiếu kính”.

Dù sao thì từ sau khi Cẩu Đản đánh bà nội, mặc dù kết cục cuối cùng rất thảm nhưng dường như từ đó đã mở ra bản tính ngang tàng của hắn, mà hắn cũng không sợ bà nội chút nào.

Giống như đã vượt qua một cửa ải nào đó, bố hắn không vượt qua được, nhưng hắn vượt qua trước. Nghe bà nội mắng người phiền cũng dám xông vào lý luận, nếu không thì ném đá vào bà ta, dù sao thì cũng không quan tâm và cũng không sợ bà ta.

Đây là một tên nhóc gai góc, gan lớn đến mức một số người lớn nhìn vào cũng cau mày, miệng lưỡi cũng rất lanh lợi, còn rất độc địa, người ta đau ở đâu thì mắng vào đó. Người lớn trong làng không ưa bà lão nhà họ Lý, nhưng cũng không thích Cẩu Đản quá hỗn.

Bà cụ Lý dám sang cướp đồ nhà hắn, hắn không giống bố mình nhu nhược, hắn sẽ tìm cơ hội đi "lấy" lại, nếu không lấy trứng của bà ta, lấy bầu của bà ta, lấy cơm trong nồi của bà ta thì cũng phải đánh cho hai đứa cháu cưng của bà ta một trận.

Bác cả của hắn trước đó sinh ba đứa con gái nên sau này sinh đôi hai đứa con trai chỉ hơn Cẩu Đản một tuổi. Hai đứa bé trai đen nhẻm nhưng lần nào cũng bị Cẩu Đản gầy gò đánh cho một trận. Hai đứa này nếu không có người lớn bên cạnh thì cũng rất sợ cách đánh liều lĩnh của Cẩu Đản.

Ra ngoài chơi, hễ gặp Cẩu Đản là chạy vội về nhà, hoặc tìm người lớn che chở.

Hắn và Uông Toàn cũng coi như có duyên, đã tận mắt chứng kiến cuộc sống bi thảm của Uông Toàn, cũng không biết tại sao lại bảo vệ cậu.

Uông Toàn cũng là một đứa trẻ đáng thương, mẹ cậu lấy một thanh niên trí thức về quê, bất chấp sự phản đối của mọi người, hai người đã tổ chức tiệc rượu và sống như vợ chồng. Sau đó, bố cậu trở về thành phố, không cần mẹ con cậu nữa, rồi mẹ cậu không chịu được nên đã tự tử!

Uông Toàn trở thành đứa trẻ không ai cần, bị cậu ruột nuôi dưỡng miễn cưỡng, dì ghẻ thì cay nghiệt, tất nhiên cậu trở thành đứa trẻ đáng thương.

Nhưng cậu không có can đảm chống lại dì ghẻ, vì cậu thậm chí còn không có bố, Cẩu Đản ít ra còn có bố ruột nuôi.

Cậu thực sự là trẻ mồ côi, vì vậy cậu cũng rất ngưỡng mộ sự "liều lĩnh" của Cẩu Đản. Thêm vào đó, thỉnh thoảng Cẩu Đản lại cho cậu một ít đồ ăn, trong lòng cậu rất muốn gần gũi hắn.

Những đứa trẻ trong làng đều không thích chơi với Cẩu Đản, nói rằng mẹ hắn là người câm, còn bỏ nhà theo người khác, là đồ đàn bà hư hỏng. Cẩu Đản nghe một lần đánh một lần, vì thế nhân duyên càng tệ hơn. Cùng là những đứa trẻ không có nhân duyên, Uông Toàn và hắn rất hợp nhau, đều là những đứa trẻ chịu khổ từ nhỏ, cũng trưởng thành hơn nhiều so với hầu hết những đứa trẻ khác.

"Cẩu Đản, con lại chọc bà nội tức giận rồi à? Ôi, đã nói bao nhiêu lần rồi, bà là người lớn tuổi, con là con cháu phải nhường nhịn bà." Bố của Cẩu Đản, Lý Tứ, hiếm khi nói nhiều như vậy, thực ra ông sợ con trai bị đánh, người đàn ông trung thực cũng thương con trai mình.

"Con làm gì bà ấy? Bà ấy thích khóc lóc, thích lăn ra đất thì liên quan gì đến con?"

Bố của Cẩu Đản không có dáng vẻ của một người bố, bị con trai phản bác một câu là lập tức nhụt chí, đây cũng là một chuyện kỳ lạ.

Những người bố trong làng, người nào không hung dữ, con trai không nghe lời là dám tát một cái.

Nhưng đến Lý Tứ thì lại nghe lời con trai, đã thế còn là một đứa con trai chưa dứt sữa.

Nhưng ông đã quen nghe lời, trước đây nghe lời mẹ già, bây giờ nghe lời con trai.

Thật sự là kỳ lạ, chẳng trách bà cụ Lý thường coi ông như quả hồng mềm để nặn.