Trong phòng, Mạnh Kim Ngọc nằm trên đất, trên mặt là nước mắt còn chưa khô, bộ dạng thì hấp hối.
Chị dâu cả Khương và chị dâu hai kéo cánh tay của cô ta.
Khương Cao Minh nói: “Vừa rồi cô ba đập đầu vào tường nói không muốn sống nữa.”
“Thiện Thiện mất tích rồi, em nên làm thế nào đây?” Mạnh Kim Ngọc nức nở lại muốn đập đầu vào tường.
Khương Hoán Minh đi qua giữ cô ta lại, trong lòng mệt mỏi vừa vặn liếc mắt nhìn thấy Dữu Dữu đứng bất động ở góc tường.
“Đồ qua cầu rút ván nhà mày! Mẹ mày đã đập đầu vào tường rồi mà mày còn đứng ngây ra đó?” Khương Hoán Minh mắng.
Mạnh Kim Ngọc liếc mắt nhìn Dữu Dữu với vẻ yếu ớt, cô ta chui đầu vào lòng Khương Hoán Minh: “Em không muốn nhìn thấy nó, Hoán Minh, em không muốn nhìn thấy nó…”
“Mày cút ngay cho tao!” Khương Hoán Minh gầm lên một tiếng với Dữu Dữu.
Chị dâu cả Khương nhìn thấy cô gái nhỏ sợ hãi đến mức cả người run rẩy cũng không đành lòng, mới đi lên nói: “Đã muộn như vậy rồi chú còn kêu con bé đi đâu nữa? Dữu Dữu, đi qua nhận lỗi với mẹ cháu đi.”
Khương Thành và Khương Quả cũng vây bên cạnh Mạnh Kim Ngọc, dùng ánh mắt bất đắc dĩ và thất vọng nhìn Dữu Dữu.
Có lẽ vì bị ép đến đường cùng rồi nên một vài manh mối nhỏ nhặt trong đầu Dữu Dữu đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
Hôm qua chị gái gặp được ở hợp tác xã mua bán nói đã từng gặp mẹ, có lẽ là ở hợp tác xã tiêu thụ, ở tiệm quốc doanh, hoặc là ở xưởng chế biến thịt. Trên xe buýt trở về, cô bé nhìn thấy cậu mình đi ra khỏi xưởng chế biến thịt, mà các bác hành khách trên xe buýt nói xưởng chế biến thịt không phải người không có văn hóa thì không thể vào được…
Bà Khương bước ra: “Ở nhà một khóc hai náo ba thắt cổ à? Làm loạn!” Bà ta vẫy tay với Dữu Dữu: “Cháu qua đây với bà nội.”
Nhưng Dữu Dữu không nghe lời, cô bé hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Bà nội, bà đã từng tới xưởng chế biến thịt chưa?”
Mạnh Kim Ngọc nghe được lời này lập tức giống như bị sét đánh một cái, nhìn cô bé sợ hãi. Đồng thời cô ta còn nhìn thấy trong cái túi nhỏ của Dữu Dữu căng lên.
Lẽ nào là số tiền mà Mạnh Kim Ngọc trong nguyên tác để lại đó…
Hóa ra Dữu Dữu đã sớm muốn mang tiền rời đi, nhưng cô bé nhỏ như vậy thật sự có bản lĩnh bóc trần mình sao?
“Dữu Dữu đi đây.” Tiểu Bánh Bao vui vẻ ném lại một câu rồi quay người chạy đi, chân nhỏ vυ"t thật nhanh, bóng lưng thẳng thắn vô tư, thoải mái tự nhiên.
Cô bé muốn rời khỏi ngôi nhà này xuất phát đến xưởng chế biến thịt. Về phần nội dung trong quyển sổ nhỏ này rốt cuộc đại diện cho điều gì thì tin rằng rất nhanh sẽ có đáp án.
“Con đừng đi!”
Mạnh Kim Ngọc không thể để Dữu Dữu mang số tiền và quyển sổ nhỏ đi được, cô ta chống người dậy định đuổi theo nhưng vừa rồi đập đầu vào tường giả bộ giống quá, nên lúc này vừa đứng dậy chân cô ta đã mềm nhũn, đầu cũng choáng váng.
“Em đừng quan tâm nó, nó từ nhỏ đã lớn lên ở trong thôn, còn sợ lạc mất được sao?” Khương Hoán Minh tức giận nói: “Một lúc nữa sẽ tự mình về thôi.”
Cổ tay của Mạnh Kim Ngọc bị Khương Hoán Minh nắm, nếu trực tiếp rút ra sợ sẽ khiến anh ta nghi ngờ nên chỉ nói: “Em không yên tâm…”
“Con đi xem Dữu Dữu.” Khương Thành quay người đi ra khỏi cửa.
Chị hai Khương đỡ Mạnh Kim Ngọc vào phòng: “Em đừng lo lắng, nằm lên giường nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mạnh Kim Ngọc có khổ không nói ra được, sắc mặt cũng tối tăm.
…
Dữu Dữu rời khỏi nhà họ Khương, hỏi thăm rất nhiều các bác các thím trong thôn xem xe buýt tối chạy đến khi nào nhưng bọn họ không nói cho cô bé biết. Bọn họ còn khuyên cô bé sớm về nhà một chút, nói một bé gái sao có thể tự mình ngồi lên xe buýt được.
Dữu Dữu lại cầu xin bọn họ dẫn cô bé tới xưởng chế biến thịt nhưng người lớn không muốn gánh trách nhiệm nên trực tiếp từ chối, còn giục cô bé về nhà ăn cơm.
Dữu Dữu đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi trong thôn. Cô bé không có nhà, đêm cũng đã khuya dần, sao sáng tô điểm trên bầu trời đêm và ánh trăng sáng ngời rải xuống mặt đất. Đôi chân nhỏ của Dữu Dữu có hơi xót, cô bé dừng lại dựa vào bên thân cây nghỉ một lát.
“Miên Miên, đây là thuyền giấy mà con thích, thuyền giấy có thể lái đi đến nơi rất xa rất xa, con nhìn thấy không?”
Giờ này các thôn dân đề đã tắt đèn đi ngủ, sao vẫn còn có người nói chuyện được?
Tiểu Bánh Bao đứng dậy chậm rãi tiến lên hai bước.
Bên dòng suối có một bóng người xinh đẹp đứng ở nơi đó. Cô ta mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc đen dày thả xõa bên vai, đưa lưng về phía Dữu Dữu và đang nói với giọng rất dịu dàng và nhẹ nhàng.
“Xin lỗi, mẹ xin lỗi Miên Miên.” Cô ta không nói chuyện mà thấp giọng nức nở.
Đây là con dâu của nhà trưởng thôn, bọn họ đã từng gặp nhau lần trước. Khi ấy Dữu Dữu cảm thấy dì này là người lớn không vui vẻ nhất trong thôn bởi vì trong mắt cô ta không có ánh sáng.