Bạch Kiều Kiều không kịp phản ứng, một lòng chỉ muốn ở bên Thẩm Hành, nóng lòng lắc đầu: "Hành ca, ta không mệt.”
Thẩm Hành nhướng mày, luôn cảm thấy Bạch Kiều Kiều đang khiêu chiến hắn.
Nhưng nhớ tới đêm qua Bạch Kiều Kiều ngoan ngoãn nghe lời, trái tim hắn lại mềm nhũn, không khỏi có thêm chút kiên nhẫn:
"Chân ngươi nhũn ra rồi kìa, bảo ngươi ở nhà nghỉ ngơi, đừng có ngoan cố.”
Bạch Kiều Kiều lúc này mới nghe hiểu hắn nói cái gì, lập tức đỏ mặt buông tay ra, ánh mắt cũng dời sang hướng khác.
Ký ức đêm qua nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, nhớ đến mình chủ động như vậy, Bạch Kiều Kiều chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
Thẩm Hành vui vẻ.
Hắn còn tưởng rằng vị tiểu thư giả đến từ thành phố sẽ đanh đá tinh quái cực kỳ, ai ngờ nàng là một con mèo con ngay cả giương nanh múa vuốt cũng không biết.
Tâm tình Thẩm Hành tốt hơn không ít:
"Được rồi, ngày công của ngươi ta sẽ làm giúp, về sau ngươi không cần sợ xuống đồng làm việc mệt nhọc, ta có thể nuôi được ngươi.”
Bọn họ bây giờ là vợ chồng đàng hoàng, nam nhân giúp vợ mình làm việc là rất bình thường, huống chi Bạch Kiều Kiều còn là nàng dâu mới đến ngày đầu tiên, xin nghỉ cũng sẽ không có người nói gì.
Thật ra Bạch Kiều Kiều muốn thay đổi thanh danh "hết ăn lại nằm" của mình ở thôn Thập Lý, nhưng loại chuyện này cũng không thể giải quyết trong ngày một ngày hai.
Hơn nữa đúng như Thẩm Hành nói, nàng bị hắn giày vò nên xuống giường cũng rất mệt, bèn không kiên trì nữa.
Thẩm Hành thấy Bạch Kiều Kiều không sao, liền vội vàng đi làm công.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa nửa bước, chợt nghe Bạch Kiều Kiều ở phía sau nói với theo:
"Hành ca, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi!"
Toàn thân Thẩm Hành bắt đầu tê dại, cả người lảo đảo một cái, bước chân không vững thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Hắn không xác định vừa rồi mình có phải nghe nhầm hay không, nhưng cũng không có can đảm quay đầu lại chứng thực với Bạch Kiều Kiều.
Bạch Kiều Kiều nằm trên giường đến mười giờ rưỡi mới duỗi tay duỗi chân rời giường.
Khoai lang Thẩm Hành để lại có hơi lạnh, tuy rằng ngọt ngào nhưng ăn hơi nghẹn, Bạch Kiều Kiều phải vừa ăn vừa uống nước mới nuốt trôi.
Chỉ là nàng sẽ không oán giận điều kiện sinh hoạt không tốt, hiện tại đối với Bạch Kiều Kiều mà nói, chỉ cần có Thẩm Hành ở đây thì có thế nào cũng tốt.
Bạch Kiều Kiều bước ra khỏi phòng, đánh giá tiểu viện vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Trong sân vườn trống rỗng, chỉ có một đống củi chất đống trong góc tường và có một tấm bạt nhựa phủ lên, còn có hai luống củ cải Thẩm Hành trồng giữa sân, ngoài ra không còn vật gì khác.
Đây cũng là chốn an lạc duy nhất của nàng ở đời trước.
Bạch Kiều Kiều nhìn lên trời, không cho mình rơi nước mắt nữa. Sống lại một lần, về sau đến lượt nàng bảo vệ Thẩm Hành.
Thời gian cũng không còn sớm, Bạch Kiều Kiều vào phòng bếp định làm cơm trưa, lại phát hiện phòng bếp còn sạch sẽ trống trải hơn ngoài sân vườn.
Thôn Thập Lý không trồng lúa nước nên gạo đắt đến dọa người.
Thẩm Hành cũng không biết nấu nướng gì với bột mì, bởi vậy trong nhà đừng nói bột mì, ngay cả vại đựng bột cũng không có.
Chỉ có một đống khoai lang và một vò củ cải muối.
Hiện tại đang là lúc làm việc đồng áng, Bạch Kiều Kiều muốn bồi bổ sức khoẻ cho Thẩm Hành nhưng không bột đố gột nên hồ.
Nàng nhìn hai luống củ cải trồng trong sân, nảy ra một ý tưởng.
Thôn Thập Lý gần biển, thứ khác không nói nhưng tài nguyên hải sản rất phong phú.
Trên bến tàu có chỗ bán cá tôm do nhà nước thiết lập, trời còn chưa sáng bọn họ đã ra biển, thuyền nhỏ trở về sớm hơn thuyền lớn, lát nữa sẽ đến giờ cập bến.
Bạch Kiều Kiều đạp xe đạp ra bến tàu định mua chút tôm về hầm với củ cải.