Bạch Kiều Kiều nghĩ nàng thật sự sắp không xong rồi.
Những giấc mơ nàng mơ thấy trong cơn sốt cao càng ngày càng chân thật.
Nghe nói lúc hấp hối, những chuyện đã từng xảy ra trong cuộc đời sẽ giống như đèn kéo quân chầm chậm tái hiện trong óc.
Giờ khắc này đây, nàng lại một lần nữa được nhìn thấy Thẩm Hành.
Bạch Kiều Kiều giống như được quay trở lại ngày bọn họ kết hôn.
Trong gian phòng cũ kỹ, cây đèn dầu có dán chữ HỈ chiếu sáng cả gian phòng, trên bàn đặt một dĩa nửa bên là táo đỏ nửa bên là đậu phộng, đệm chăn trên giường đều là đồ mới.
Cánh tay rắn chắc của Thẩm Hành chống ở bên hông nàng, cả người đều căng cứng, ánh sáng yếu ớt của đèn dầu làm cho khuôn mặt kiên nghị của hắn trở nên nhu hòa.
Bạch Kiều Kiều không giống như lúc còn trẻ lấy cây kéo giấu sẵn từ trước ở dưới gối ra đặt lên cổ mình, lần này nàng vươn tay ôm lấy hắn, ôm thật chặt bả vai rắn chắc kia.
Đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hành hơi trầm xuống, giữ cằm Bạch Kiều Kiều: "Ngươi có thấy rõ ta là ai không?”
Giọng điệu Thẩm Hành cũng không tính là dịu dàng, hắn từ trước đến nay vẫn luôn là thái độ người lạ chớ đến gần.
Ánh mắt của hắn vẫn còn lấp lánh ánh đèn dầu, Bạch Kiều Kiều nhìn đến ngơ ngẩn.
“Hành ca, ta muốn ngươi.”
Tay Bạch Kiều Kiều nắm vai Thẩm Hành càng thêm dùng sức, tựa như muốn kéo người hắn đè lên cơ thể nàng.
Nghe được Bạch Kiều Kiều gọi tên mình, Thẩm Hành khó lòng kiềm chế xao động dưới thân, vui vẻ tiếp nhận lời mời gọi của Bạch Kiều Kiều, cúi người hôn xuống.
Bạch Kiều Kiều vốn cho rằng Thẩm Hành ở trên giường sẽ rất hung mãnh, dù sao hắn cũng có thân hình cường tráng, tính tình thường ngày cũng không ôn hoà, thậm chí có thể nói là hung danh lan xa.
Giờ khắc này nhìn Thẩm Hành đầy mồ hôi, bó tay bó chân sợ làm đau nàng, nhẫn nhịn khắc chế lòng tham muốn có được tất cả của Bạch Kiều Kiều…
Bạch Kiều Kiều đan tay vào tay hắn, cười chảy nước mắt.
Thật tốt, để cho nàng được chết trong giấc mộng này đi.
Đừng để nàng bị bệnh tật tra tấn hành hạ nữa, đừng để nàng cô độc một mình trên cõi đời nữa.
Nếu có thể làm lại, nàng nhất định sẽ nắm chặt tay Thẩm Hành từ khi vừa mới gặp, chứ không phải đợi đến giây phút cuối cùng mới thấy rõ lòng mình thì hối hận cũng không còn kịp nữa.
…
“Tích tắc tích tắc tích tắc ——”
Đài phát thanh trong thôn vừa chói tai vừa thô ráp phát ra một đoạn giai điệu vang dội, đây là tín hiệu đánh thức mọi người bắt đầu làm việc.
Bạch Kiều Kiều bị âm thanh ồn ào đánh thức, theo phản xạ từ trên giường ngồi dậy.
“Ôi…”
Cả người đau nhức làm nàng không khỏi hít vào một hơi.
Nàng nhíu chặt mày, nhìn thấy chữ HỈ đỏ thẫm dán trên bước tường bùn trước mặt cực kỳ bắt mắt, khiến Bạch Kiều Kiều nhớ tới đêm qua.
Ánh mắt dần có tiêu cự, Bạch Kiều Kiều thấy rõ trên tờ lịch vừa cũ vừa kém chất lượng treo trên tường đang là ngày 7 tháng 6 năm 1976.
Là năm thứ ba sau khi nàng được cha mẹ nuôi đưa về thôn Thập Lý, cũng là ngày đầu tiên nàng gả cho Thẩm Hành.
Nàng trọng sinh rồi?!
Trọng sinh ở thôn Thập Lý, trọng sinh trước khi tất cả mọi thứ còn chưa xảy ra, nàng còn chưa trở về thành phố tìm cha mẹ nuôi, càng chưa mất đi Thẩm Hành!
Hai tay Bạch Kiều Kiều không khỏi nắm chặt ga giường, rõ ràng trong lòng vô cùng vui mừng lại nhịn không được mà rơi lệ đầy mặt, nàng khóc đến không thở nổi, toàn thân đều run rẩy.
Đời trước bỏ lỡ người thật lòng, đời này nàng tuyệt đối sẽ không dẫm vào vết xe đổ.
Bạch Kiều Kiều xuống giường, nhìn thấy điểm tâm Thẩm Hành để lại cho nàng trên bàn, trong mắt xuất hiện một chút ấm áp.