Tô Vĩnh Thạch không nói gì, ông ta cảm thấy tấm vải này giống như bánh bao thịt đánh chó, con nhỏ này mặt dày còn hơn tường thành, đuổi cũng không đuổi được.
Đáng tiếc, ông ta không dám nói chuyện xe đạp, dĩ nhiên không thể vạch trần bộ mặt thật của Tô Hòa trước mặt Tào Hồng Mai.
Quả nhiên, Tô Hòa gật đầu: “Thím hai, con hiểu đạo lý mà thím nói, nhưng con vẫn muốn ở lại huyện cho khuây khỏa. Còn vấn đề chỗ ở, dễ giải quyết, để chú hai đi làm ca tối là được rồi.”
Tào Hồng Mai: “…”
Lần trước tới, con nhỏ này rất dễ lừa, sao lần này lại trở nên khó đối phó rồi?
Bà ta hối hận, đáng tiếc Tô Hòa đã ôm vải vào lòng rồi.
“Thím hai, loại vải lỗi kiểu này bao nhiêu tiền một thước? Số lượng nhiều không?”
Tào Hồng Mai miễn cưỡng kiên nhẫn nói: “Ba hào rưỡi một thước, số lượng ít nhiều không cố định, dạo gần đây có mấy chiếc máy vận hành không bình thường lắm, cho nên vải lỗi nhiều hơn bình thường.”
Tô Hòa lại hỏi: “Loại vải lỗi này không cần phiếu vải nhỉ? Con có thể mua một ít không?”
Tào Hồng Mai hơi thiếu kiên nhẫn: “Quả thực không cần phiếu vải, nhưng người trong xưởng đều giành mua, người ngoài vốn không mua được. Tấm vải này là thím tốn công dữ lắm mới giành được, con muốn mua đoán chừng không mua được.”
Tô Hòa tỏ ra thất vọng: “Thì ra là như vậy, vậy thì thôi.”
Sau đó Tô Hòa không nói chuyện nữa, thầm suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Tô Hòa ngủ một giấc ngon, hai vợ chồng Tô Hồng Mai lại mang đôi mắt gấu trúc.
Hôm nay Tào Hồng Mai làm ca trưa, Tô Vĩnh Thạch làm ca tối, cho nên buổi sáng hai người đều ở nhà.
“Chú hai, thím hai, con ra ngoài dạo chút.”
Hai người mong sao Tô Hòa đi, cho nên trả lời qua loa một tiếng, cũng không nói gì.
Tô Hòa trực tiếp tới cung tiêu xã.
Cô dùng phiếu kẹo đổi từ không gian và tiền bà cụ Tô đưa mua năm cân kẹo, xách tới viện gia thuộc xưởng dệt.
Nói ra cũng thật trùng hợp, vừa vào liền nhìn thấy anh trai râu quai nón kia.
Tô Hòa kích động chạy tới: “Đồng chí này, anh còn nhớ tôi không? Tôi là cháu gái của Tô Vĩnh Thạch, Tô Hòa, hôm đó Triệu Bân vu vạ tôi lấy côn điện đánh anh ta, là anh chủ trì công đạo giúp tôi!”
Người râu quai nón tên Chu Đại Dũng, nghe Tô Hòa nói vậy liền có hơi ngại ngùng gãi đầu: “Nhớ, nhớ, cô đây là…”
Tô Hòa tỏ vẻ cảm kích nói: “Hôm đó nếu không nhờ mọi người giúp đỡ, nói không chừng tôi không sống được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng không có gì báo đáp mọi người, liền mua ít kẹo.
Anh trai, nếu anh tiện thì có thể dẫn tôi tới từng nhà không, tôi tặng cho mọi người ít kẹo rồi cảm ơn trực tiếp.”
Chu Đại Dũng thầm nghĩ cô gái này là một người biết báo ơn.
Anh ta cũng không chối từ, dẫn Tô Hòa tới từng nhà.
Tòa nhà này có tổng cộng bốn tầng, có ba mươi mấy hộ gia đình sống hết thảy, có nhà có người, có nhà không có ai.
Mỗi khi Tô Hòa đến nhà đều sẽ nói những lời cảm kích, sau đó hốt hai nắm kẹo bỏ xuống, biểu hiện vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
Đợi đi hết một vòng, Tô Hòa cũng xác định được mục tiêu.
Đó chính là nhà ông Hà sống ở lầu bốn.
Nhà ông Hà chỉ có hai vợ chồng già ở nhà, con trai của họ, Hà Hướng Quần là thợ máy của xưởng dệt, phụ trách sửa chữa và bảo trì tất cả máy móc trong xưởng.
Mấy hôm nay, bởi vì máy móc vận hành không bình thường, đã liên tiếp tăng ca tận mấy ngày rồi.
Vợ của Hà Hướng Quần bị bệnh qua đời từ mấy năm trước, anh ta ở vậy tới giờ.
Những chuyện này đều là Chu Đại Dũng nói cho Tô Hòa biết. Không thể không nói, Chu Đại Dũng là một người dẫn đường xứng đáng, anh ta giới thiệu mỗi nhà rất chi tiết, hơn nữa còn tặng kèm một số tin tức ngoài luồng.