Chương 23

Tô Hòa buộc bao tải lên yên sau xe đạp, ngâm nga khúc nhạc về thôn Hoàng Khê.

Bà cụ Tô đang ở trong nhà khoe khoang với bà cụ nhà kế bên: “Phải nói thằng hai nhà tôi thật có bản lĩnh, giới thiệu cho Đại Nha con trai của phó xưởng trưởng, nghe nói thằng bé đó một trang nhân tài, Đại Nha gả sang coi như là rơi vào ổ phúc rồi.”

Bà cụ Lưu ganh tỵ nói: “Đại Nha này thật có phúc, từ nhỏ lớn lên ở tỉnh, bây giờ lại sắp gả vào gia đình tốt, chị dâu sau này hưởng phúc rồi.”

Bà cụ Tô nghe xong giống như ăn mật!

Con gái của bà cụ Lưu làm nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã trên trấn, bình thường người trong thôn đều nịnh nọt bà ta, dáng điệu đó giống như hoàng thái hậu vậy!

Cho nên thấy Tô Hòa dắt xe đạp vào sân, bà cụ Tô cười tươi như hoa, chạy ra đón.

Nhìn thấy đồ trên yên sau xe đạp, bà cụ Tô cười rạng rỡ hơn: “Đại Nha, đồ này là do đối tượng của mày tặng à?”

Tô Hòa: “Bà, hôn sự đi tong rồi, đồ này là con tự mua.”

Gương mặt cười tươi rói của bà cụ Tô lập tức bí xị.

Bà cụ Lưu dùng tay bụm miệng cười: “Chị dâu, chuyện cưới gả này chú trọng môn đăng hộ đối, trước đây tôi đã cảm thấy mối hôn sự này không thể thành, chỉ là ngại nói.”

Mặt bà cụ Tô sắp xanh rồi!

Tô Hòa cười: “Bà Lưu, bà nói đúng, việc cưới gả này phải môn đăng hộ đối. Vừa nãy cháu nhìn thấy con gái út của bà đang bị mẹ chồng chửi mắng ở cung tiêu xã! Cháu không nhìn nổi, chỉ là một tiểu bối như cháu cũng ngại can thiệp.”

Con gái của bà cụ Lưu tên Lưu Xuân Hoa, nhà chồng có chút bản lĩnh, sắp xếp bà ta vào cung tiêu xã.

Cũng chính vì như vậy, bà ta luôn thấp cổ bé họng ở nhà chồng, bị ức hϊếp không ít.

Bà cụ Lưu lập tức nín cười, cau mặt bỏ đi.

Bà cụ Tô thấy bà ta thất thế, lúc này sắc mặt mới tốt lên một chút, có điều vẫn chỉ vào Tô Hòa chửi: “Cái thứ phá của này! Hôn sự đổ bể còn mua nhiều đồ như vậy làm gì?

Chắc chắn là tiêu hết mười tệ của tao rồi, tao đúng là tạo nghiệp, sao lại dây phải cái thứ xui xẻo như mày chứ…”

Tô Hòa cười lạnh: “Bà, chuyện này không trách con được, đợi ông con về, con sẽ kể cho bà nghe mối hôn sự tốt mà chú hai giới thiệu cho con!”

Tô Hòa nói xong liền đẩy xe đạp vào trong nhà phía tây.

“Con nhỏ chết tiệt, rốt cuộc là sao? Mày nói rõ cho tao nghe! Còn nữa, trong bao của mày đựng cái gì đấy?”

Tô Hòa ôm ngực nói: “Bà, không ổn rồi, ngực con đau, nếu bà còn ép con nữa, con sẽ xỉu mất, phải đến trạm y tế công xã tiêm thuốc dinh dưỡng…”

Bà cụ Tô suýt chút tức hộc máu, chửi rủa đi về phòng phía đông.

Một con ranh con, mày còn có thể lật trời hay sao?

Tới khi nấu bữa tối, Tô Hòa xách một miếng thịt ba chỉ cho bà cụ Tô.

“Bà, thịt mỡ thắng thành tóp mỡ, thịt nạc hầm với cải trắng.”

Bà cụ Tô xót của: “Cái đồ phá của, thế mà lại mua nhiều thịt như vậy, còn muốn ăn hết một lần? Chẳng biết tiết kiệm gì cả…”

Tô Hòa ôm ngực: “Ây dô, con lại sắp ngất rồi…”

Bà cụ Tô thật sự muốn lấy cây củi đánh Tô Hòa một trận, nhưng nghĩ tới những lời cô nói trước đó, trong lòng cân nhắc, sau cùng vẫn làm theo.

Thời này nhà nhà đều không có dầu, mùi thơm bay ra rất xa.

Bà cụ Lưu nhà bên đứng trong sân, nhổ một bãi nước bọt sang bên này: “Phi, hôn sự đã đổ bể rồi, còn có tâm tư hầm thịt ăn, chẳng phải là gia đình đứng đắn tiết kiệm gì!”

Tô Tiểu Mãn tan học về vừa hay nghe thấy, nhảy cẫng lên chửi: “Một bà già nằm trong quan tài như bà mắng ai đấy? Bà mới không đứng đắn, bà già không đứng đắn! Cả nhà bà đều không đứng đắn! Ngay cả con chuột nhà bà cũng không đứng đắn!”

Tô Hòa đỡ trán, con nhỏ này học hành không ra làm sao, mắng người lại làu làu!