Tô Hòa hoàn toàn không biết gì, sau khi Tô Vĩnh Thạch đi, cô dạo trong nhà một vòng.
Nhà chỉ có khoảng 30m2, ngăn ra một căn nhà bếp nhỏ, cộng thêm lò đất và tủ, trong nhà rất ngột ngạt.
Điểm tốt duy nhất là trong sân có nhà vệ sinh. Tuy rất đơn sơ nhưng cũng tốt hơn rất nhiều nhà cùng dùng chung một nhà vệ sinh.
Tô Hòa lao lực từ sáng tới bây giờ vừa mệt vừa đói, đổi bánh mì sữa bò từ không gian, sau khi ăn xong liền đi ngủ, sau khi Tô Hòa ngủ dậy, đứng dậy ra sân dạo.
Cô hít thở, sao lại có một mùi thuốc đông y? Dường như là từ nhà phía đông kế bên truyền tới.
Kế bên có người bệnh?
Tuy Tô Hòa tò mò nhưng cũng không tiện tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác.
Cô dạo trong sân hai vòng, bỗng nhiên nhớ ra còn phải đi gửi thư cho Lạc Hiểu Linh, khóa cửa lại, đến bưu điện.
Tốn tám xu mua một cái tem, gửi thư đi.
Khi Tô Hòa quay về nhà, thím hai Tào Hồng Mai đã về tới nhà.
Tào Hồng Mai vừa gặp mặt liền bắt đầu lau nước mắt: “Tiểu Hòa, thím hai thật sự xin lỗi con, vốn dĩ muốn giới thiệu cho con một mối hôn sự tốt, ai biết Triệu Bân là một tên súc sinh!
Nếu biết nó như vậy, bất luận thế nào thím hai cũng sẽ không dắt mối cho con!
Đợi lát nữa Kim Bảo đi học về, thím hai dẫn các con đến cung tiêu xã mua cho con sấp vải, lại mua thêm chút đồ ăn ngon cho con.”
Tô Hòa thầm nghĩ, xem ra bà ta vẫn chưa biết chuyện xe đạp.
Không biết là bà ta chưa gặp Tô Vĩnh Thạch, hay là Tô Vĩnh Thạch giấu giếm.
Tô Hòa đỏ mắt, nghẹn ngào nói: “Thím hai, chú thím cũng có lòng tốt, con không trách chú thím, muốn trách thì trách số con khổ.”
Tào Hồng Mai thầm nghĩ, chậc chậc, con nhỏ này thật dễ lừa.
Tào Hồng Mai nắm tay Tô Hòa: “Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện! Con càng như vậy thím hai càng xót xa, thím hai thật mong con là con gái ruột của mình.
Con gái quan trọng nhất là danh tiếng, dù sao Triệu Bân đó cũng chưa làm gì con, sau khi con về, tốt nhất đừng nói chuyện này ra, cho dù là ông bà con, cũng đừng nói.”
Tô Hòa gật đầu: “Ừm, con nghe lời thím hai.”
Tào Hồng Mai suýt chút cười ra tiếng, con nhỏ ngốc này thật dễ lừa.
Qua một lúc, một bé trai chạy vào: “Mẹ, cha con về chưa? Có phải bà nội con gửi đồ ngon cho con không?”
Chính là con trai bảo bối của Tô Vĩnh Thạch và Tào Hồng Mai, Tô Kim Bảo, nhỏ hơn Tô Tiểu Mãn một tuổi, năm nay vừa tròn tám tuổi.
Tô Hồng Mai giả bộ đánh nó một cái: “Ồn ào cái gì, không nhìn thấy chị Tiểu Hòa của con sao? Mau chào chị.”
Tô Kim Bảo liếc mắt nhìn Tô Hòa, không tình nguyện gọi một tiếng chị.
Tô Kim Bảo được cưng chiều từ bé, đặc biệt là bà cụ Tô, cho dù bị Tô Kim Bảo đánh một cái, cũng phải khen cháu trai đánh hay, đánh có sức!
Cho nên nó luôn rất ngang tàng ở nhà họ Tô, căn bản không coi chị họ Tô Hòa ra gì.
Bà nội nói rồi, cháu gái đều là đồ lỗ vốn, chỉ có nó mới là cục cưng của nhà họ Tô.
Tô Kim Bảo vào nhà bếp lục lọi một hồi, bĩu môi: “Mẹ, cha con nói quay về sẽ mang đồ ngon cho con, sao không có gì hết vậy?”
Tào Hồng Mai vỗ về nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, mẹ dẫn con và chị Tiểu Hòa đến cung tiêu xã, tới lúc đó mua đồ ngon cho con.”
Tô Kim Bảo nghe xong lập tức nhảy cẫng lên, sau đó nói với Tô Hòa: “Chị chơi đánh trận với em, nếu không đợi khi em về quê sẽ mách bà, bảo bà đánh chị!”
Tô Hòa cười rất dịu dàng: “Được thôi.”
Thế là Tào Hồng Mai nấu cơm, Tô Hòa và Tô Kim Bảo ra sân chơi.
Cái gọi là đánh trận chính là mỗi người cầm gậy đánh qua đánh lại, miệng còn phát ra âm thanh hây hây ya ya.