Sau khi đóng cửa lại, lục ra một gói giấy từ dưới giường, trộn đồ bên trong vào trong nước ngọt.
Nghĩ tới chuyện sắp sửa xảy ra, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười dung tục.
Chính vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Tô Hòa đứng ngay bên cửa: “Anh đang làm gì?”
Triệu Bân giật nảy mình, chai nước ngọt trên tay suýt chút rơi xuống đất: “Không, không có gì, anh mở nắp chai giúp em.”
Tô Hòa cười lạnh: “Vậy sao? Sao tôi cảm thấy là anh bỏ thứ gì vào bên trong? Tôi nghe nói hai năm trước anh cũng dùng cách tương tự chà đạp một cô gái, sao nào, cũng muốn dùng với tôi?”
Sắc mặt Triệu Bân lập tức thay đổi!
Có điều rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Nơi này là nhà anh ta, cho dù không dùng nước ngọt bỏ thuốc này, anh ta cũng có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe theo!
Anh ta cười gằn nói: “Em biết không ít đó, vậy thì thẳng thắn luôn, chỉ cần em theo anh, anh đảm bảo cho em sau này ăn ngon mặc đẹp. Nếu em rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, sau khi anh có được em sẽ đá em đi, đời em coi như chấm hết!”
Tô Hòa nhếch môi, lấy côn điện ra.
Triệu Bân hơi ngơ ngác, bởi vì côn điện xuất hiện như ảo thuật.
Trong lúc anh ta mất tập trung, côn điện của Tô Hòa đã tới!
Triệu Bân lập tức co giật, ngất xỉu.
Thực ra Tô Hòa có rất nhiều cách tránh khỏi trò bẩn của Triệu Bân, nhưng cô lựa chọn cương trực diện.
Bởi vì cô muốn loại bỏ khối u ác tính này, miễn cho anh ta hại các cô gái khác.
Còn côn điện, cô đã nghĩ ra cách che đậy rồi.
Tô Hòa mua một đôi găng tay từ sở giao dịch, bắt đầu lục lọi trong nhà. Ngoài một số sách và thuốc đen của Triệu Bân, thế mà còn phát hiện tủ bí mật trong phòng của phó xưởng trưởng Triệu và Ngụy Cầm.
Tô Hòa mở tủ bí mật ra, bên trong ngoài các loại phiếu, còn có hơn bảy nghìn tệ, đây là một số tiền lớn!
Lương của hai vợ chồng phó xưởng trưởng Triệu cộng lại cũng chưa tới một trăm năm mươi mấy tệ, còn phải nuôi một thằng con trai phá của, sao có thể có nhiều tiền tiết kiệm như vậy?
Chắc chắn có vấn đề trong đây!
Nếu gia đình này đã không phải loại tốt lành gì, vậy thì xếp hàng ngồi ăn cơm tù đi!
Tô Hòa suy nghĩ một lúc, bỏ đồ vào tủ trở lại, còn nhét luôn những thứ tìm được ở chỗ Triệu Bân vào trong tủ.
Sau đó dùng diêm trên bàn trà đốt rèm cửa sổ trong phòng Triệu Bân…
Triệu Bân nhanh chóng bị sặc khói tỉnh dậy, anh ta còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì liền nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết: “Cứu mạng, cứu mạng! Triệu Bân muốn phóng hỏa gϊếŧ người!”
Tô Hòa xông tới cửa, mở cửa đi ra.
Hiệu quả cách âm trong chung cư không tốt lắm, cô hét lên như vậy, một số người già ở nhà và công nhân làm ca đêm đều chạy ra.
Tô Hòa khóc đến đứt hơi khản tiếng: “Ông ơi bà ơi, chú ơi bác ơi mau cứu cháu với! Hình như Triệu Bân điên rồi, chẳng những muốn gϊếŧ cháu, còn châm lửa đốt nhà!”
Không ít người đều chạy tới, bởi vì một khi thế lửa lan ra, họ cũng gặp họa theo.
Họ không hề nghi ngờ lời của Tô Hòa, bởi vì đã có khói tràn ra từ trong nhà.
May mà bên cạnh là nhà bếp và nhà xí, người bưng chậu người bưng thùng, rất nhanh dập tắt lửa.
Những điều này đều nằm trong kế hoạch của Tô Hòa, khi cô đi vào đã quan sát vị trí của nhà bếp và nhà vệ sinh, hơn nữa cũng từ chỗ Tô Vĩnh Thạch biết được xưởng dệt có đảo ca, rất nhiều người ở nhà vào ban ngày.
Đương nhiên, cho dù những tính toán này không đúng, cô cũng có thể lấy ra bình chữa cháy từ trong sở giao dịch, sẽ không thật sự để lửa cháy lan.
Triệu Bân âm lãnh nhìn Tô Hòa: “Con đàn bà chết tiệt, có phải là mày phóng hỏa không? Tao thấy mày chán sống rồi!”