Sau khi nói xong, cô vén tóc của mình lên, để đối phương xem.
Cục u trên đầu vừa sưng vừa đỏ, cộng thêm sắc mặt tái nhợt của cô, nhìn là biết đã chịu ấm ức lớn ở nhà chồng.
Nữ đồng chí cũng nghe ra được giọng vùng khác, xem ra cô ấy không nghĩ sai, chồng của cô gái trước mặt này chính là đồng chí mỗi tháng từ trong bộ đội gửi tiền ra đó.
Cô ấy từng cầm thử độ dày, chắc chắn không ít.
Người nông thôn, một tháng có thể tiêu bao nhiêu?
Số tiền đó nuôi cả nhà cũng không thành vấn đề, bây giờ con dâu bị bệnh cũng không có tiền đi khám bệnh?
Trên đời không có đạo lý này, cô ấy nhất thời cũng quên mất yêu cầu của Nguyễn Ninh, ngược lại phẫn nộ bất bình chửi.
“Có phải mẹ chồng cô không cho tiền cô không? Phải nói chồng không có nhà, không hướng về mình, ở nhà chồng sao có thể thẳng lưng được?”
“Tôi nhớ mẹ chồng cô, không nói mỗi lần đều tới sớm, tóm lại ngày mười hàng tháng chắc chắn đều tới lấy tiền, cái gương mặt đó!”
Nguyễn Ninh không ngờ nữ đồng chí này có thể nhập tâm như vậy, mắng toàn lời trong lòng cô.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn phải bảo vệ Lý Thải Bình một chút, chỉ có như vậy mới sẽ khiến người ta cảm thấy cô mới là người hoàn toàn không có địa vị ở nhà họ Khương.
Ra bên ngoài cũng phải vâng vâng dạ dạ, không thẳng nổi lưng.
“Đừng nói như vậy…có thể là trong nhà thật sự khá eo hẹp…cho nên…”
Dáng vẻ khép nép hèn mọn của Nguyễn Ninh hoàn toàn khiến nữ đồng chí trước mặt này phục, cô ấy nghiến răng nghiến lợi.
“Cô đó, tính cách quá mềm yếu, tôi thấy bà mẹ chồng đó của cô là một người ghê gớm, cô cho rằng một mực thoái nhường sẽ có thể giải quyết được vấn đề sao, quá ngây thơ rồi!”
Nữ đồng chí lải nhải một câu như vậy, thấy đồng nghiệp của mình cũng sắp đi làm, thở dài một hơi, sau đó hận sắt không thành thép hỏi: “Cô biết viết chữ không?”
Nguyễn Ninh hồi tưởng lại, nguyên chủ biết không?
Hình như là biết, cô gật đầu: “Có thể viết tên của mình.”
Nữ đồng chí lấy một tờ giấy gửi tiền thuộc về Khương Ngọc ra, đưa cho Nguyễn Ninh: “Cô xem một chút, có phải không?”
Nguyễn Ninh gật đầu, không sai.
Còn độ dày, dựa theo kinh nghiệm mỗi năm tới tết cô đều bỏ lì xì cho cháu trai cháu gái, ít nhất phải bốn tờ phiếu.
Ở thời này, nhiều tiền như vậy, Khương Ngọc này phát tài trong bộ đội sao?
Nữ đồng chí cúi đầu, viết soạt soạt mấy nét, lại bảo Nguyễn Ninh ký tên.
Sau khi làm xong tất cả, Nguyễn Ninh không định mở ra tại chỗ, có một câu nói rất hay, không lộ tiền của ra ngoài chính là đạo lý như vậy.
Còn đến trạm y tế, bỏ qua đi!
Trạm y tế này chắc chắn không có máy CT, cho dù đến cũng không khám ra vấn đề gì.
Lãng phí số tiền này, chi bằng giữ lại mua thêm vài quả táo đỏ ăn.
Nghĩ tới bà nội Khương Ngọc vẫn luôn đối xử rất tốt với mình, cô quay đầu đến cung tiêu xã, mua một ít bánh ngọt.
Bà nội Khương này là một người tốt được cả thôn công nhận, đối với đứa cháu dâu là cô cũng rất bao bọc.
Chỉ đáng tiếc, sinh một đứa con trai không tim không phổi.
Sau khi ly hôn đã cưới Lý Thải Bình, Lý Thải Bình lại là một người ghê gớm, chia rẽ quan hệ gia đình trở nên xào xáo.
Quan hệ giữa bà nội Khương và con trai cũng đóng băng, để bảo vệ cô, bà ấy đã nhiều lần cãi nhau với Lý Thải Bình.
Cho nên cô vô cùng hiểu rõ, ở niên đại này, bà nội là người duy nhất xứng đáng để cô đối xử thật lòng.