Chương 40:

Ý nghĩ này bị Nguyễn Ninh phủ định ngay lập tức, thà tin bên ngoài có ma, cũng không thể tin hôm nay Khương Tĩnh rất siêng năng.

Cô nhíu mày, vỗ vai Khương Nguyên: “Em đi tìm bà nội, bảo bà nội dẫn em đến bên sông bắt ốc.”

Mùa này, thịt ốc rất ngon, cũng là thứ thịt ít ỏi.

“Được.”

Khương Nguyên không nghĩ nhiều, từ trước khi nó ở trong thành phố, cũng không có cơ hội trải qua những chuyện này.

Bây giờ biết thịt ốc ăn được, và còn miễn phí, dĩ nhiên là vô cùng nguyện ý.

Nhìn thấy thằng bé và trưởng bối đều đi hết, cuối cùng Nguyễn Ninh cũng có thể tĩnh tâm suy xét kỹ càng.

Người như cha Khương thường xuyên tán gẫu, ở trong thôn hay ở trong nhà người khác chơi lỡ giờ là chuyện rất bình thường.

Nhưng Lý Thải Bình tự cho mình thanh cao, không thân với người trong thôn.

“Những người này sẽ đi đâu được chứ…”

Trong lòng cô rất bất an, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, cô trực tiếp mò mẫm rời khỏi nhà họ Khương.

Nói đùa à, ba người cà lơ đó đều chưa về, cô nào dám ở trong nhà!

Quả nhiên, cô trốn trong một góc, phát hiện một bóng ảnh thập thò.

Nhìn dáng người này, ít nhất phải một tạ.

Ở niên đại này, trong tình huống ăn thịt cũng rất xa xỉ, có thể phì nhiêu như vậy, nhìn dáng vẻ thật sự rất béo.

Tối hôm Nguyễn Ninh xuyên tới đã bị thiệt, lần này người này muốn làm gì, cũng quá rõ ràng rồi.

“Thì ra là có mục đích này.”

Người đàn ông mập béo quen đường quen lối đi vào trong phòng của cô, xem ra đám người Lý Thải Bình này đã sớm nói rõ phòng của cô ở đâu rồi.

Tính toán như vậy, suy nghĩ ghê tởm như vậy, khiến Nguyễn Ninh cảm thấy người nhà họ Khương sớm đã không còn lương tri nữa rồi.

Nguyễn Ninh suy nghĩ một hồi, cô là người đã có chồng, lần này nói toạc ra, người đàn ông mập này giở trò đồϊ ҍạϊ là cái chắc.

Nhưng làm sao mới có thể chắc chắn là người đàn ông này có ý xấu, mình là người vô tội, sợ là có hơi khó.

Người nhà họ Khương bất nhân, mình dứt khoát cũng không cần giữ giới hạn đạo đức nữa.

Cô thả nhẹ bước chân, chậm rãi tới phía sau cửa sổ phòng mình.

Cô nghe thấy tiếng lọ mọ bên trong, xem ra người đàn ông đang thẹn quá hóa giận vì không tìm được cô.

Nguyễn Ninh suy nghĩ một lát, sau đó dứt khoát hét vào trong: “Anh, anh đang tìm em?”

Lưu Phấn đã ngứa ngáy mấy ngày trời rồi, lần trước Nguyễn Ninh thà chết không theo, anh ta ra tay nặng, trực tiếp đánh ngất cô đi.

Chung quy anh ta chưa từng trải qua chuyện thế này, tưởng là người đã chết, hoàn toàn hết hứng, hoảng hốt bỏ chạy.

Bây giờ biết người vẫn còn sống, anh ta liền không nhịn được nữa.

Bây giờ đã nắm chắc cơ hội, nghênh ngang tới.

“Em Ninh?”

Lưu Phấn từng gặp Nguyễn Ninh, vừa nghe thấy một câu anh trai này, xương cốt nhũn cả ra.

“Là em.”

Nguyễn Ninh buồn nôn trong lòng, đây là cách xưng hô ma quỷ gì, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình phải làm sau đó, chỉ có thể nhịn cơn buồn nôn.

Ngoài miệng cười hi hi, trong lòng cmn.

Lưu Phấn nghe thấy, vốn tưởng là mình bị hụt, vừa muốn nổi điên, bây giờ hi vọng lại tới rồi.

“Em gái, anh qua ngay đây.”

“Đừng!”

Nguyễn Ninh lập tức ngăn cản người đàn ông, hít sâu một hơi, bóp cuống họng nói: “Anh, anh ở bên trong đợi em, em vào ngay.”

Lưu Phấn nghe vậy, thế này thì càng tốt.

So với mình cường bạo ép buộc, dâng tới cửa như thế này càng khiến người ta mong chờ!

“Em gái ngoan, vậy anh đợi em.”

Anh ta ngửi trong phòng, trên người Nguyễn Ninh có mùi hương riêng biệt, sắc mặt ửng hồng, anh ta đã bắt đầu tưởng tượng ra rồi.

Nguyễn Ninh nhìn xung quanh, trực tiếp cầm cây củi lên.