Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Tháo Hán Sủng Vợ Tận Xương

Chương 37:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Thải Bình lén la lén lút gõ cửa phòng con trai mình, xác định phía sau không có người, lúc này mới luống cuống nói: “Con trai, con phải giúp mẹ!”

Lý An thấy Lý Thải Bình khóc nước mắt nước mũi tùm lum, tâm trạng cũng có hơi bực dọc.

Không phải thương mẹ mình không được sống tốt, hơn hết là tức giận, giận Lý Thải Bình không biết tốt xấu như vậy.

Anh ta biết những toan tính trong lòng Lý Thải Bình, nhưng người này không biết giữ kẽ chút nào.

Bây giờ Nguyễn Ninh cũng đã vạch trần rồi, từ nay về sau, ở trong mắt cha Khương, anh ta chính là một người không thể không phòng.

“Đừng khóc nữa.”

Anh ta nhìn Lý Thải Bình khóc mãi, không nhịn được quở một câu.

Lý Thải Bình rất nghe lời đứa con trai này, con trai không cho khóc, bà ta lập tức nín ngay.

Nghĩ tới mình tới đây là vì có chuyện cần nói.

“Con trai xưởng trưởng Lưu nói với mẹ, chỉ cần tối mai có thể lừa Nguyễn Ninh vào ruộng cao lương, bất kể như thế nào, phía chúng ta cũng coi như hoàn thành.”

Lý An nhíu mày, chuyện này thật sự khó làm.

Nguyễn Ninh của bây giờ lanh lợi khôn ngoan, giống như cá chạch trong ao, căn bản không dễ lừa.

“Nói thì dễ…”

Anh ta không nhịn được nói một câu như vậy, thực sự là chuyện khó, thường ngày anh ta cũng được coi là người lắm biện pháp, bây giờ cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lý Thải Bình thấy con trai cũng như vậy, thế này phải làm sao mới được?

Lý An thấy bây giờ đã muộn như vậy rồi, Lý Thải Bình còn không về, tới lúc đó cha Khương càng có ý kiến.

Vội vàng thúc giục: “Mẹ quay về trước đi, chuyện này con nghĩ cách thử, đừng quên, nhà họ Khương này vẫn do chú Khương làm chủ, mẹ đắc tội ông ta, chúng ta đừng hòng sống yên.”

Lý Thải Bình nghe xong, cảm thấy con trai nói rất có lý, cho dù trong lòng có oán khí nhưng sau khi quay về phòng mình, bà ta vẫn tung ra mười tám chiêu võ nghệ.

Sau khi hai người triền miên một trận, mâu thuẫn cũng tiêu tan.



Mới sáng sớm, khi Nguyễn Ninh thức dậy, luôn cảm thấy rất tức ngực, hình như có chuyện lớn xảy ra.

“Chị dâu, rửa mặt!”

Tối hôm qua Khương Nguyên ngủ cùng với Nguyễn Ninh, ở nhà họ Khương này, cha không thương mẹ không yêu, nó chỉ có thể dựa vào người chị dâu này.

May mà Khương Nguyên là một đứa hiểu chuyện, người khác đối tốt với nó một phần, nó sẽ đối tốt lại mười phần.

“Sao em dậy sớm vậy.”

Nguyễn Ninh hơi kinh ngạc, bên ngoài vẫn còn tờ mờ.

Trẻ con đều ham ngủ, Khương Nguyên lại khác, e là thằng bé còn chưa cao tới kệ bếp, thế nhưng đã nấu nước nóng đợi rồi.

Khương Nguyên ngại ngùng gãi đầu, buổi sáng khi nó dậy, bên ngoài trời còn chưa sáng.

Trong nhà không có động tĩnh, nó liền nghĩ có thể làm được chút gì hay chút đó.

Cha ruột không ngó ngàng gì tới nó, nó nhìn ra được, nếu còn không hiểu chuyện một chút, sợ là có lỗi với sự bảo vệ của chị dâu ngày hôm qua.

Nguyễn Ninh cũng không ngại, nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi thẳng tới nhà bếp.

Hôm qua Lý Thải Bình bị cha Khương đánh kêu oai oái, hôm nay đại khái sẽ viện cớ ốm không ra.

Hơn nữa cũng không trông mong bà ta có thể nấu cơm cho họ, nói không chừng lén lút ăn đồ ngon, cho họ ăn cám bã.

Cô lấy bánh ngọt mua ở trên trấn mấy hôm trước ra, nhét vào tay Khương Nguyên.

“Ăn, coi như bữa sáng.”

Trong tay Khương Nguyên cầm hai cái bánh ngọt, thế này cũng quá xa xỉ rồi!