Trong một ngày ngắn ngủi, đây đã là lần thứ hai cha Khương đánh bà ta rồi.
Nguyễn Ninh chứng kiến hết, e là quan hệ giữa Lý Thải Bình và cha Khương sắp chấm dứt rồi, cho dù sau này Lý Thải Bình hạ mình, nịnh nọt, sợ là hai người cũng rất khó trở lại như ban đầu.
Dù sao với sự việc hôm nay, cô cũng coi như nhìn rõ rồi.
Cha Khương này căn bản không phải một người thâm tình, lúc đầu mẹ của Khương Ngọc là như vậy, mẹ của Khương Nguyên cũng là như vậy, trước đây Lý Thải Bình này khéo ăn nói.
Bây giờ đã rạn nứt, không biết còn có thể đắc ý được mấy ngày.
“Cha, cha phải chủ trì công đạo cho con với Tiểu Nguyên, thịt muối này ở trong nhà bếp, con nấu là muốn mọi người cùng ăn, mẹ không nói gì liền động thủ, chửi con rất khó nghe, còn nói Tiểu Nguyên là tạp chủng, thậm chí còn nguyền rủa cha!”
Lời nói phía trước đều là trải đệm, quan trọng nhất chính là câu nói sau cùng này.
Loại người như cha Khương không hề quan tâm đến người khác, rất ích kỷ tư lợi.
Chỉ có câu rủa ông ta chết sớm này mới đâm thẳng vào trong tim.
Một người đàn ông như ông ta, không nói là đang trẻ trung sung sức nhưng cũng có hi vọng sống thêm hai ba chục năm nữa.
Lý Thải Bình này muốn ông ta chết sớm, sau đó để Lý An hô mưa gọi gió ở nhà họ Khương?
Cái tiếng đánh bàn tính tính toán này, ông ta cách ba dặm cũng nghe thấy được!
“Mẹ cũng sống từng này tuổi rồi, ăn nói vẫn không biết nặng nhẹ như vậy!”
Lý An thấy lần này cha Khương thật sự nổi điên, cũng mặc kệ thân phận của mình bất tiện, không nói hai lời trực tiếp quở trách Lý Thải Bình một trận!
Lúc này sắc mặt cha Khương mới dịu đi đôi chút, đứa con Lý An này tuy không phải con ruột nhưng nói chuyện dễ nghe.
Bây giờ anh ta nói một tràn, lửa giận trong lòng ông ta ngược lại đã tiêu giảm đi.
Khương Tĩnh thấy anh trai đã khuyên được cha hòm hòm, trong lòng cũng hiểu, người cuối cùng có quyền quyết định trong cái nhà này vẫn là cha.
Mặc kệ Lý Thải Bình khóc lóc, cô ta bổ nhào vào trong lòng cha Khương, hơi nghẹn ngào: “Cha, mẹ nói chuyện không có chừng mực, sau này con nhất định sẽ phân tích rõ ràng kỹ lưỡng với mẹ, nhưng đứa…đứa nhỏ này dựa vào đâu ăn thịt muối do chúng ta để dành lại chứ!”
Nguyễn Ninh nghe ra giọng điệu này ích kỷ tới cùng cực.
Thịt này là của nhà họ Khương, bất kể là Khương Nguyên hay là cô đều là một thành viên của nhà họ Khương, đương nhiên có thể cùng hưởng thụ.
Cô không nhịn được phồng lỗ mũi, âm dương quái khí hừ hừ một câu: “Đều nói là chúng ta để dành, bây giờ chúng ta muốn ăn, hợp tình hợp lý mà.”
Khương Tĩnh giậm chân, từ khi nào cô ta và tiểu tiện nhân Nguyễn Ninh này là người một nhà?
Càng không thể đứng trên cùng một chiến tuyến, bây giờ Nguyễn Ninh cứ cố dính lấy cô ta, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Ai là người một nhà với chị!”
Nguyễn Ninh cũng không cưỡng cầu, vốn dĩ không phải người cùng đường, người một nhà này, trên tới cha Khương, dưới tới Khương Tĩnh, đều là người không bình thường, hoặc là ích kỷ tuyệt đỉnh, có thể hi sinh bất cứ ai, hoặc là chỉ lo cho bản thân, người khác sống hay chết, chỉ cần không ảnh hưởng tới mình thì có thể mở một mắt nhắm một mắt.
“Nếu đã không phải người một nhà, vậy thì chia nhà đi, tôi ăn riêng, sống một mình.”
Lý Thải Bình khóc trôi sông lạc chợ, nghe tới đây, cả người mất đi bình tĩnh.
Bất luận thế nào cũng không được, bà ta đang nhớ nhung số tiền Khương Ngọc gửi về.
Nếu chia nhà thì không thể nào chiếm đoạt như lẽ đương nhiên được.
“Chồng cô cũng không ở đây, chia nhà cái gì!”
Lúc này, Lý Thải Bình và cha Khương có cùng chung kẻ địch, một người muốn tiền, một người muốn thể diện.