Lý An biết Lý Thải Bình khốn nạn, nhưng hoàn toàn không ngờ lại thái quá như vậy, nhà họ Khương ngoài mặt vẻ vang, thế mà trên người lại không có một xu nào.
“Vậy thì đi tìm con trai của xưởng trưởng Lưu, thằng nhóc đó háo sắc, chịu chi tiền.”
Lý Thải Bình vỗ đầu, đúng là như vậy!
Bà ta cũng không rảnh dọn dẹp nhà bếp bừa bãi, chỉnh quần áo, đi thẳng lên trấn.
…
Cả buổi chiều nay Nguyễn Ninh đều ở bên Khương Nguyên, đứa trẻ này tới một cách đường đột, chắc chắn Lý Thải Bình sẽ không thích đứa trẻ này, cha Khương cũng không bằng súc sinh.
So với việc để đứa trẻ này cô độc khổ sở không có chỗ dựa ở nhà họ Khương, chi bằng cô cố gắng nuôi nó, tới lúc đó cũng có thể chọc Lý Thải Bình tức chết.
Đứa trẻ này càng ưu tú, cha Khương càng coi thường đứa con trai khác họ từ đầu tới cuối đều không muốn gọi ông ta một tiếng cha như Lý An.
Bây giờ Nguyễn Ninh không cần nấu cơm, nói chuyện với Khương Nguyên một buổi chiều, cũng hiểu được hòm hòm.
Thân thế của đứa trẻ này thê thảm, thường bữa đói bữa no.
Bây giờ đã tới giờ ăn cơm tối rồi, tình mẹ của Nguyễn Ninh trỗi dậy, trực tiếp dẫn đứa trẻ tới nhà bếp.
Đoán chừng Lý Thải Bình cãi nhau với cha Khương, lúc này vẫn chưa về.
Cô lục lọi một hồi, đồ trong hầm đã bị dọn trống, may mà thím Thu Hương cũng biết đạo lý làm người.
Không dọn sạch luôn nhà bếp, cô phát hiện một miếng thịt muối trong góc bị cái mẹt đậy lại.
Bóng dầu, màu thịt cũng óng ánh, nhìn một cái là biết đã được một khoảng thời gian rồi.
Khi Khương Nguyên nhìn thấy thịt muối, ánh mắt cũng lấp lánh, nhưng rất nhanh liền cúi đầu xuống.
“Tối nay kho thịt muối cho em ăn.”
Nguyễn Ninh cũng thèm, xuyên việt tới niên đại này, tuy nói còn chưa tới hai ngày nhưng ngày ngày không khác gì ăn cám nuốt rau.
Cuộc sống gian khổ cô biết, nhưng cố ý ngược đãi thì là một chuyện khác.
Cô đổ một chậu nước sôi, cắt thịt muối thành lát, lại lục tìm cả buổi, phát hiện mấy củ hành có hơi héo.
Lúc này không ăn, đợi tới lúc nào nữa?
Khương Nguyên suýt tưởng mình nghe nhầm, nó đã quên mất thịt có mùi vị gì rồi, bây giờ chị dâu lại nấu thịt muối cho mình ăn?
“Liệu có không được tốt?”
Suy nghĩ của trẻ con đều đơn thuần, nếu họ ăn, tới lúc đó bị người lớn biết, chắc chắn sẽ trách phạt.
Động tác của Nguyễn Ninh không dừng, ngữ khí nhẹ tênh nói: “Đồ là để ăn, ăn đồ có gì không tốt?”
Khương Nguyên như hiểu như không gật đầu, hình như nó hiểu rồi.
Rất nhanh mùi của thịt muối bay ra, không nói là lan khắp cả thôn Đào Lý, mấy hộ gia đình lân cận vẫn ngửi thấy mùi thịt.
Lý Thải Bình đang ngắm nghía đồ kho, vui quên trời đất.
Con trai của xưởng trưởng Lưu, Lưu Phấn quả nhiên giống như con trai mình nói, một lòng muốn có được Nguyễn Ninh.
Bà ta chỉ tùy tiện nói vài câu, Lưu Phấn này liền sảng khoái cho bà ta một khoản tiền.
Muốn tối mai bà ta lừa Nguyễn Ninh tới ruộng cao lương lần trước, bất luận thế nào lần này cũng phải thành công.
Món kho trong tay là bà ta nhịn đau mua, nếu đã muốn làm việc theo yêu cầu của Lưu Phấn, vậy thì phải làm hòa với Nguyễn Ninh, trong tay vẫn phải có chút thành ý.
Khương Tĩnh bắt gặp Lý Thải Bình trên đường về nhà, nhìn thấy mẹ mình hào phóng như vậy, sau khi biết rõ nguồn cơn cớ sự, vô cùng tức giận.
Còn không đợi họ đi tới nhà liền nghe thấy hàng xóm bác Mã gọi: “Lý Thải Bình, nhà cô phát tài rồi à, kho thịt thơm như vậy!”