Chương 27

Giọng nói của cô thanh thúy, vang vọng, khung cảnh vốn hỗn loạn lập tức an tĩnh lại.

Lý Thải Bình không muốn, bất cứ ai muốn móc tiền từ trong túi của bà ta, bà ta đều không muốn.

Còn cha Khương thì cảm thấy được, như vậy mình không cần bị kiện, con cũng có thể danh chính ngôn thuận theo mình.

Ông ta đã chuẩn bị vỗ bàn đồng ý rồi, cặp vợ chồng kia lại không chịu.

“Hai mươi lăm tệ? Các người thật sự cho rằng nuôi trẻ dễ dàng như vậy, từ nhỏ tới lớn, tôi và vợ tôi dọn từng cục phân bãi nướ© đáı nuôi lớn, bây giờ một câu nhẹ tênh của cô là xong? Tôi không đồng ý!”

Nguyễn Ninh nhìn dáng vẻ vô lại của người đàn ông, cười lạnh một tiếng: “Nếu đã như vậy thì kiện đi, năm đó nạn đói không biết có bao nhiêu người chết, có thể cha tôi nghe lời người khác, cho rằng vợ đã chết, cho nên mới có quan hệ với em gái ông.”

“Sau này biết được chân tướng, có phải lập tức cắt đứt quan hệ, ngăn chặn kịp thời không!”

“Mà các người, rõ ràng biết có một đứa trẻ như vậy, song thân của Khương Nguyên cũng không phải chết hết, các người nuôi nó không cho nó gặp cha ruột là có ý gì, ai biết chứ?”

Giọng nói của cô không lớn, nhưng mỗi một câu đều nói trúng tim của người bên trong.

Cũng không phải giải vây cho cha Khương, cô là thật lòng cảm thấy đứa trẻ Khương Nguyên này đáng thương, tiếp tục theo cặp vợ chồng độc ác này sợ là đi tong kiếp này.



Còn nhà họ Khương, chung quy bây giờ vẫn chưa chia nhà, Khương Ngọc cũng là người làm lính, loại chuyện xấu mặt này có thể che vẫn phải che lại.

Cặp vợ chồng ăn mặc đàng hoàng đó bị lời của Nguyễn Ninh dọa sợ, tất cả mọi chuyện đều có manh mối có thể tra được.

Họ dựa vào Khương Nguyên ăn gạo cứu tế, tới lúc đó nói không chừng còn sẽ bị bắt.

Không thể vì chút lợi ích này mà đẩy mình vào tròng được.

Người đàn ông nhịn đau gật đầu: “Hai mươi lăm thì hai mươi lăm, mau chóng lấy tiền!”

Bộ dạng này tựa như muộn một giây sẽ hối hận vậy.

Cha Khương thở phào, quay đầu nhìn Lý Thải Bình, vung tay: “Đi lấy tiền.”

Vốn dĩ Lý Thải Bình không đồng ý, bây giờ Nguyễn Ninh nói, không khác gì châm dầu vào lửa.

Trực tiếp đập cái bát trong tay xuống đất, ánh mắt lạnh băng, giống như một con rắn độc.

“Tiểu tiện nhân, trong cái nhà này còn không tới lượt mày chõ mõm, bây giờ mày còn dám đứng ra đưa ý kiến, trong mắt mày có còn tao không?”



Nguyễn Ninh trợn trắng mắt, đã là niên đại nào rồi, người không biết còn tưởng thời bó chân.

Cô lạnh lùng nhìn Lý Thải Bình, hỏi ngược lại: “Mẹ, không phải mẹ sợ sau này đứa trẻ này sẽ giành đồ của Lý An đó chứ?”

Lời của cô coi như trực tiếp đâm vào tim Lý Thải Bình, bà ta đã ly hôn với cha của Lý An rồi, nhưng đối với đứa con trai này, bà ta dốc cạn tâm tư, dĩ nhiên là không nỡ để Lý An thua thê thảm.

Cho nên Nguyễn Ninh vừa đề cập tới, bà ta liền giống như cáo bị giẫm trúng đuôi, nhe răng há miệng.

Cha Khương thấy hai người gay gắt với nhau, không ai nhường ai, vô cùng tức giận.

Ông ta kéo cánh tay của Lý Thải Bình, trực tiếp đẩy bà ta lên tường.

“Trong nhà này tôi quyết định chứ?”

Lý Thải Bình nhiều lần khıêυ khí©h uy nghiêm của ông ta trong cái nhà này, dĩ nhiên ông ta cũng không có sắc mặt tốt rồi!

Lý Thải Bình bị động tác đường đột này của cha Khương dọa mất hồn, dáng vẻ người đàn ông nổi gân xanh, sẽ động tay bất cứ lúc nào khiến bà ta khϊếp đảm, ngữ khí cũng không còn cứng như mới đầu nữa.

Ngược lại nuốt nước miếng, ngữ khí mang theo vài phần nịnh nọt: “Tôi không có ý này…ông nghe tôi nói…”