Chương 25

Cho dù là thật hay giả, hiện giờ có một người tới nói là con của cha Khương, bất chấp thật giả, muốn bà ta chấp nhận?

Nằm mơ!

Cặp vợ chồng ăn mặc đàng hoàng này đại khái đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, biết nhà họ Khương là một cục xương khó gặm.

Bây giờ Lý Thải Bình chửi mắng như vậy, thế mà cũng không có chút thoái nhường.

Ngược lại còn lên tiếng nói: “Các người nhìn xem đứa trẻ này, chị còn nhỏ tuổi chị không biết, để bà cụ nói, gương mặt có giống Khương A Lan lúc nhỏ không.”

Trong lòng bà cụ Khương đã sớm tỏ tường, bây giờ lại bị hỏi, chỉ có thể cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bà ấy biết đây chắc chắn là nghiệt do đứa con trai khốn nạn của mình tạo ra.

Nhưng làm mẹ, không thể trực tiếp bóc trần con trai trước mặt người ngoài được.

Ngược lại là Nguyễn Ninh, chuyện hôm nay tới quá đường đột, về cơ bản cô đều đang quan sát.

Bây giờ đã ầm ĩ tới nhà họ Khương rồi, cô cũng không cần phải màng tới mặt mũi, nếu Lý Thải Bình đã nghĩ cách chống cô, dĩ nhiên cô cũng phải chống trở lại.

Hơn nữa bà nội đã nói rồi, đứa trẻ này tám chín phần là con của cha Khương, cô dứt khoát lên tiếng nhận: “Thật sự có vài phần giống với Khương Ngọc lúc nhỏ, đặc biệt là mắt.”

Lý Thải Bình nín thở, bà ta không ngờ Nguyễn Ninh lại nhảy ra vào lúc này.

Bà ta lập tức không vui, chuyện của người lớn, đứa con dâu như Nguyễn Ninh dựa vào đâu lên tiếng!



Nói chuyện thì thôi, nhưng còn đứng về phía người ngoài, đây không phải là thành tâm chống bà ta sao?

“Con tiểu tiện nhân như cô, tới lượt cô lên tiếng sao?”

Nguyễn Ninh lạnh lùng nhìn Lý Thải Bình, kiểu mắng đôi ba câu này, cô lười quan tâm.

Nếu mắng người có tác dụng, đợi tới khi máy ghi âm ra đời, mỗi ngày phát lặp đi lặp lại là xong chuyện, còn cần phải tự mình tốn nước bọt sao.

Cô quay đầu, cười như không cười nhìn cha Khương: “Cha, chuyện này nếu đã lộ tẩy rồi, chung quy phải nghĩ cách giải quyết chứ.”

Khương Nguyên trợn tròn mắt, tuy nó không hiểu lời người lớn nói, nhưng chắc chắn chú và dì không muốn nuôi nó nữa.

Nếu không cũng sẽ không lặn lội đưa nó tới đây.

“Cha…con ăn rất ít, còn biết giặt đồ, con…con sẽ không khiến mọi người thêm gánh nặng đâu.”

Giọng nói của bé trai non nớt chất phác, khiến Nguyễn Ninh nghe xong cũng khó chịu trong lòng.

Trẻ con vô tội, từ đầu tới cuối đều là nghiệt do cha Khương tạo, bây giờ muốn coi đứa trẻ vô tội thành một món đồ, bày tới bày lui.

Cặp vợ chồng ăn mặc đường hoàng kia nghe Khương Nguyên nói như vậy, vô cùng hài lòng.

Nói tiếp: “Đứa trẻ này hiểu chuyện từ bé, cho dù thêm một miệng ăn, nhà họ Khương các người cũng không lỗ.”



Cha Khương từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào, thực ra ông ta giống như bà cụ Khương, biết chắc đứa trẻ này chính là con của mình.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng đây cũng là sự thật không thể thay đổi.

Bây giờ ầm ĩ tới trong nhà, tính ra, Khương Ngọc và mình không đồng lòng, bây giờ đi làm lính càng bướng hơn.

Hai năm không về, một bức thư cũng không có.

Ngược lại đối xử với Nguyễn Ninh tốt hơn một chút, rõ ràng hai người này còn chưa làm chuyện vợ chồng với nhau nữa.

Còn Lý An, tuy ông ta cũng thương đứa con này, nhưng chung quy cũng là người họ Lý, không cùng huyết thống với mình.

Bây giờ hay rồi, có Khương Nguyên tới cũng coi như viên mãn.

Chỉ có điều cặp vợ chồng này muốn ăn trên đầu trên cổ, mở miệng liền đòi năm mươi tệ, thời này năm mươi tệ bằng với chi tiêu nửa năm của gia đình bình thường rồi.

Chung quy Lý Thải Bình cũng chung giường chung gối với cha Khương nhiều năm như vậy, trong lòng chồng nghĩ gì, bà ta biết rõ mồn một.

“Ông bỏ tâm tư đó đi, chỉ cần tôi còn ở đây, đứa trẻ này đừng hòng vào cửa nhà họ Khương!”

Nguyễn Ninh nghe Khương Nguyên hiểu chuyện, ánh mắt nhỏ vô cùng long lanh.

Hơn nữa đứa trẻ này không ở lại nhà họ Khương, sợ là trực tiếp sẽ bị trưởng bối ác độc này vứt đi.

Cô do dự một chút, sau đó nói với đứa trẻ này: “Trong nhà không thiếu phần cơm của em…”