Chương 23

Đại khái hai vợ chồng đã sớm đoán được cha Khương sống chết không chịu nhận, người đàn ông trực tiếp móc một bức thư từ trong túi của mình ra.

“Anh tự xem đi, nội dung bên trên có phải là xuất từ mồm anh ra không.”

Cha Khương không biết chữ, bây giờ cho dù đối phương đưa thư tới, ông ta cũng không đọc được.

Người đàn ông thấy cha Khương không nhận, trực tiếp đọc lên.

Nguyễn Ninh nghe vài câu, bên trên toàn là lời tỏ tình sến súa, cô thật sự đã coi thường cha Khương rồi, ông ta đã một đống tuổi, ở cái độ tuổi sắp bồng cháu rồi thế mà lại bồng được con trai nhỏ.

Cha Khương nghe mãi nghe mãi, cuối cùng gương mặt cũng mất khống chế.

Ông ta vung tay, chuẩn bị cướp thư từ tay đối phương!

Ông ta nhớ ra rồi, nhớ ra hết thảy rồi.

Đó là chuyện của bảy tám năm trước, khi đó vùng này gặp tai hoang, ông ta vào thành phố xin cơm bắt gặp một người phụ nữ.

Người phụ nữ này ra tay hào phóng, cho ông ta tận mấy cái màn thầu thô lương.

Qua qua lại lại, ông ta cảm thấy ở thôn Đào Lý không có tiền đồ, muốn một hộ khẩu thành phố, thế nên đã dây dưa với người phụ nữ này.

Gái tốt sợ trai nhây, sau đó ông ta dùng hết chiêu trò, thật sự dỗ được người phụ nữ hào phóng này vào tay.

Mọi thứ đều phát triển theo suy nghĩ của ông ta, kết quả đυ.ng trúng đợt điều tra nhân khẩu.



Ông ta chỉ có thể ủ rũ quay về thôn, chuyện xảy ra sau đó, dĩ nhiên cũng không biết nữa.

Hai vợ chồng ăn mặc sạch sẽ nhìn thấy nét mặt của cha Khương, cười lạnh một tiếng, sau đó hỏi: “Nhớ ra hết rồi chứ?”

Cha Khương là thịt từ trong bụng bà cụ Khương rớt ra, biểu cảm như vậy dĩ nhiên chuyện này là thật rồi.

Bà ấy cảm thấy mất mặt, quay đầu bỏ đi.

Nguyễn Ninh đâu thể ở lại hóng chuyện của cha chồng tiếp được.

Cô quay đầu lập tức đi ra, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nhà họ Khương sắp sửa náo nhiệt to rồi.

“Bà nội…”

Cô đi lên, thấy sắc mặt bà cụ không được tốt, vội vàng lên tiếng: “Có thể cha chồng cũng chỉ là nhất thời hồ đồ…”

Bà cụ Khương phỉ nhổ một tiếng, bà ấy sinh ra một đứa con trai như vậy, thật sự mất hết mặt mũi.

Lúc đầu cha Khương nhất quyết đòi chia nhà, bà già như bà ấy cũng tin tà mới theo ông ta, hai đứa con trai còn lại không nói là có tiền đồ, ít nhất cũng không hoang đường như vậy!

“Cái gì mà nhất thời hồ đồ, bà thấy nó chính là đầu óc ngu muội, nghĩ sao làm vậy!”

Nguyễn Ninh cúi đầu, cô phải dựa dẫm bà cụ sống ở nhà họ Khương, không lên tiếng phản bác, cũng không lên tiếng phụ họa là tốt nhất.



Sự việc xảy ra quá đột ngột, khi Lý Thải Bình vẫn đang đau đầu vì chuyện hôm nay ăn gì, nhìn thấy bà cụ sắc mặt tái xanh.

Và Nguyễn Ninh đang cúi đầu, dáng vẻ cố nhịn.

Bà ta vừa muốn lên tiếng châm chọc vài câu liền nhìn thấy chồng mình đã đi làm lại quay về.

Bên cạnh còn dẫn một đứa bé năm sáu tuổi, diện mạo đó có vài phần giống với Khương Ngọc lúc nhỏ.

“Đây là ai?”

Còn chưa đợi cha Khương lên tiếng, cặp vợ chồng ăn mặc đường hoàng kia lên tiếng trước: “Đây là con trai của em gái tôi.”

Lý Thải Bình bình thường cũng làm chủ quen rồi, thân thích nhà họ Khương nhìn chung bà ta đều biết, cặp vợ chồng này chắc chắn không phải thân thích nhà họ Khương, bây giờ dẫn đứa bé tới nhà, rốt cuộc muốn làm gì?

“Cái đó liên quan gì tới chúng tôi!”

“Ăn mặc ra hình ra dáng, con thì ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, cho dù là con của em gái, các người cũng không thể làm như vậy!”

Cha Khương vốn muốn chửi vài câu, bảo Lý Thải Bình im miệng!

Nhưng vừa nãy khi ở ủy ban thôn, hai vợ chồng này nói chuyện cũng rất khó nghe, không hề để tâm tới mặt mũi, muốn nhét đứa bé cho ông ta, còn muốn vơ vét chút ít từ chỗ ông ta.

Ông ta không dám tiếp tục ở trong ủy ban thôn, bên trong ủy ban thôn người qua kẻ lại, nếu ai nghe thấy, tuồn ra lời điên đảo thị phi, ông ta còn sống được ở trong thôn nữa hay không?

Thấy Lý Thải Bình chửi ghê gớm, cục tức trong lòng ông ta cũng tiêu tan một ít.