Chương 17

“Đúng đó, còn chê không đủ mất mặt? Trước đây lén la lén lút chúng tôi không biết, bây giờ đã vạch trần rồi, thế mà còn có mặt mũi tới, đúng là lật trời rồi!”

“Phải báo cảnh sát, xử lý một cách nghiêm túc, một vừa hai phải, thật sự cho rằng chúng tôi dễ ức hϊếp sao?”

Nguyễn Ninh nghe thấy tiếng hỗn tạp bên ngoài, tai ù nặng.

Cảm giác choáng váng ngược lại không còn dữ dội như thế nữa, chỉ là cảm giác lực bất tòng tâm vẫn còn.

Cô biết kịch hay sắp bắt đầu, nhanh chóng mặc quần áo, sau khi rửa mặt, thần sắc hoảng hốt đi ra.

Quả nhiên như cô dự liệu, lúc này Lý Thải Bình và cha Khương vẫn còn đang ngủ.

Cô kinh ngạc nhìn những thôn dân chạy tới nhà này, không ít người còn mang theo vũ khí, nhìn tình thế có vẻ đã hoàn toàn kết thù oán rồi.

“Làm sao vậy ạ?”

Cô giống như một con thỏ con bị kinh động, vành mắt đỏ hoe, giọng điệu càng thêm khϊếp sợ.

Người dẫn đầu là thím Thu Hương, hôm qua bà ấy đã biết người nhà họ Khương không thật thà.

Cho nên hôm qua đợi canh, bị muỗi cắn cả đêm trên ruộng cao lương.

Nhìn thấy Nguyễn Ninh bước chân không ngừng, lén la lén lút đi vào ruộng.



Bà ấy đâu thể ngồi nhìn mặc kệ?

Cầm cây đi tới trước mặt Nguyễn Ninh, kết quả cô gái này khóc lóc ỉ ôi, nói nếu cô không tới, đi tay không về, chắc chắn sẽ bị giáo huấn một trận.

Thím Thu Hương ngày thường quả thực hơi hung dữ, nhưng vẫn có tình người.

Biết Nguyễn Ninh thảm thương, cũng không nói gì.

Nguyễn Ninh thì kéo thím Thu Hương, bắt đầu không ngừng sám hối, kể ra những bất lực của mình suốt những năm qua, đưa đẩy một hồi hai người đã thành bạn.

Lần này biết nhà họ Khương chính là một cái động không đáy, trộm không biết điểm dừng, thím Thu Hương làm sao ngồi yên được!

Không tới nhà giáo huấn một trận, thật sự không thể nào sống yên được.

Thím Thu Hương nhìn thấy chỉ có một mình Nguyễn Ninh ra, lập tức gân cổ lên chửi rủa: “Sao vậy, người nhà họ Khương các người đều là rùa rụt cổ sao, không có ai sao? Để một cô con dâu vừa kết hôn chưa tới hai năm ra gánh!”

“Có trưởng bối nào như mấy người không, trốn cả đời không gặp ai sao?”

Nguyễn Ninh nghe thím Thu Hương gọi cửa, đáy lòng sung sướиɠ.

Thím Thu Hương nói chuyện thô lỗ, nhưng là người thông minh, biết lúc này không thể kéo quan hệ với cô, cho nên cũng chửi luôn cả cô.

Cô vội vàng ho một tiếng, giả vờ như không ngăn cản được, bắt đầu điên cuồng đập cửa phòng của cha Khương và Lý Thải Bình.

Hôm nay Nguyễn Ninh phải giẫm nát mặt mũi của hai người này dưới đất, khiến họ gặp rắc rối to, cô mới có thể có cơ hội thở dốc.



“Ầm ầm ầm ầm!”

Tiếng đập cửa không gián đoạn khiến trong lòng Lý Thải Bình càng thêm bực tức, bà ta đã sớm nghe thấy tiếng chửi mắng bên ngoài rồi.

Tuy ngày thường bà ta hung tợn nhưng không có nghĩa bà ta là đồ ngốc.

Bên ngoài ầm ĩ như vậy, bà ta đã sớm hé cửa ra nhìn, trên tay thím Thu Hương đang cầm vũ khí gì đó.

Bà ta chạy ra ngoài như vậy, ăn chửi là chuyện nhỏ, ăn đập thì lỗ to!

Lý Thải Bình ở bên trong chửi rủa Nguyễn Ninh lắm chuyện hàng trăm nghìn lần, cha Khương cũng rất nín nhịn.

Ra ngoài chắc chắn không thể tránh khỏi tranh cãi, nhưng không ra ngoài, mình cũng mất sạch mặt mũi.

Từ nay về sau, ăn cơm xong đừng hòng đến ủy ban thôn dạo chơi chém gió nữa, sợ là đời này cũng không ngẩng nổi đầu.

“Đều là chuyện tốt bà làm!”

Cha Khương tức tối nói một câu, sau đó mở tung cửa ra.

Nguyễn Ninh vẫn đang đập cửa, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, cô loạng choạng, suýt chút ngã chổng vó.

May mà năng lực cân bằng tốt, sau khi lắc lư trái phải một chút, vẫn đứng thẳng người được.