Nói thực tế một chút, nếu muốn sống được ở nhà họ Khương, ôm chặt đùi của bà cụ Khương chắc chắn là chuyện đúng đắn!
Thời nay, đạo hiếu to hơn trời, vốn dĩ cha Khương và Lý Thải Bình không hiếu thuận với trưởng bối đã khiến cả thôn rộn ràng.
Chỉ cần bà nội Khương đứng về phía mình, cô có thể có chỗ đứng ở nhà họ Khương.
Trên đường đi, Nguyễn Ninh vẫn đang nghiền ngẫm, đợi khi về tới nhà họ Khương, phát hiện đầy người ngồi dưới hiên nhà.
Lý Thải Bình đỡ con gái ngoan của bà ta, Khương Tĩnh, ê ê a a nói chuyện.
Cha Khương đang hút thuốc, bắt chéo chân, thường xuyên nhíu chặt mày, nhìn bộ dạng trông không vui lắm.
Ngoài ra còn có một người đàn ông trẻ hơn, tướng mạo khá đàng hoàng, đoán chừng chính là con trai của Lý Thải Bình và chồng cũ.
Hình như tên Lý An, vừa hiểu chuyện đã theo Lý Thải Bình tái giá, chỉ có điều rất ngang tàng, không muốn đổi tên.
Phải nói đầu óc của cha Khương này không được tỉnh táo, bỏ một đứa con trai ruột ưu tú như Khương Ngọc không thương, ngược lại đi thương cái thứ không biết từ đâu ra này.
Có câu nói rất hay, nuôi con trai cho người khác!
Cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, mấy người này tụ tập lại, rõ ràng là đang đâm thọc thị phi về cô.
Khương Tĩnh vẫn luôn khóc nức nở đã phát hiện Nguyễn Ninh cười như không cười đứng ở cổng, cô ta đẩy cánh tay của mẹ mình, dẫu môi chỉ chỉ.
Nguyễn Ninh nhìn chằm chằm Khương Tĩnh, lộ ra một nụ cười bình thường.
Cô không nhìn thấy bóng dáng của bà nội Khương, lúc này, cho dù là làm việc ngoài đồng cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Chính vào lúc cô muốn lên tiếng hỏi, Lý Thải Bình đã quay người, nổi giận đùng đùng xông tới.
“Cô còn biết quay về à, ai cho cô ra ngoài, đàn ông trong nhà đi làm về đều không có cơm ăn, cô xem thử cô đã làm gì!”
Nguyễn Ninh nhìn Lý Thải Bình tiên phát chế nhân, cười mỉm.
“Tôi có việc, bà không thể nấu cơm sao?”
Lý Thải Bình biết hôm nay Nguyễn Ninh ăn thuốc súng, nói chuyện ngập mùi thuốc súng.
Nhưng bà ta không ngờ bây giờ đàn ông trong nhà đều về hết, đứa con dâu vẫn luôn ôn thuận, nhát gan, không có não này lại dám trả treo với mình.
“Cô làm con dâu, dám trả treo với mẹ chồng?”
Lý Thải Bình xắn tay áo lên chuẩn bị đánh, dù sao chồng mình cũng đã về rồi, có thể chống lưng cho mình.
Loại chuyện như dạy dỗ con dâu, cũng không phải lần đầu tiên.
“Vậy cô làm con dâu, trả treo với tôi còn ít sao?”
Một bà cụ bước đi loạng choạng, chậm rãi, mái tóc hoa râm đi tới bên cạnh Nguyễn Ninh, không mặn không nhạt nói một câu như vậy.
Nguyễn Ninh nghe thấy tiếng liền phản ứng lại, đây là bà nội đã về rồi.
Cô quay người đỡ bà nội, khıêυ khí©h nhìn Lý Thải Bình.
Ký ức của nguyên chủ về người bà này không sâu sắc, bởi vì bà nội Khương sẽ nói đỡ cho nguyên chủ, nhưng nguyên chủ lại quá vô dụng.
Cho dù là bà nội Khương có thể đấu võ mồm với thiên hạ cũng không thay đổi được tính cách hèn yếu của nguyên chủ.
Cho nên mỗi lần bà nội Khương lên tiếng giúp nguyên chủ, chỉ sẽ bị Lý Thải Bình chửi càng thảm, ngày hôm sau liền gây khó dễ cô đủ đường.
Lâu dần, nguyên chủ có hơi ghét bà cụ luôn ra mặt vì cô này.
Bây giờ đã khác, cô không phải nguyên chủ, dĩ nhiên cũng sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn đó.
Lời đã mớm tới miệng, cô không tiếp, há không phải có lỗi với bà nội sao?
“Đúng vậy mẹ chồng, hay là thế này, kể từ hôm nay, thứ hai thứ tư thứ sáu bà nấu cơm, thứ ba thứ năm thứ bảy tôi nấu cơm, chủ nhật luân phiên lại?”
Nguyễn Ninh không nói quá trớn, dù sao trình độ nấu ăn của cô cô tự biết rõ.
Nấu chắc chắn phải nấu, nhưng nấu ra có ăn được hay không còn khó nói.
Chỉ cần nhà họ Khương không để tâm cô chà đạp lương thực, vậy cô càng không có gì phải kiêng dè.