“Còn không đứng dậy?”
Nghe Trì Hằng nói, Tần Lệ mới nhận ra hiện tại mình đang ở trong lòng của một người đàn ông, thế là cô lập tức bắn ra ngoài như bị điện giật.
Độ ấm trên môi vẫn còn, Tần Lệ cuốn quít nói cảm ơn rồi chạy vào phòng bếp chứ không dám nhìn mặt Trì Hằng.
"Ôi chao, cháu nhặt rau giỏi lắm!" Hà Thúy Anh nhận lấy rổ rau muống bị nhặt lung tung rối loạn, sau khi thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tần Lệ thì cười trợn mắt nói dối.
"Thím, thím còn cần cháu giúp gì không ạ?" Tần Lệ chột dạ hỏi.
"Không có không có."
Trong sân, Trì Hằng vẫn đứng tại chỗ.
Anh nhìn lòng bàn tay, xúc cảm mềm mại của cô vẫn còn ở đó.
Trì Hằng khẽ ước lượng rồi nhíu mày kiếm lại. Nhỏ quá, còn không to bằng bàn tay mình.
Lại còn quá mềm.
Giờ phút này Trì Hằng không ý thức được nhà cũ của mình sắp cháy rồi.
Một khi nhà cũ bốc cháy thì rất khó dập, chỉ có thể dùng nước tưới mới dập được.
Bởi vì chuyện mới xảy ra, lúc ăn cơm Tần Lệ không dám nhìn Trì Hằng.
Trì Cửu cùng Trì phụ đều chỉ lo vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không chú ý tới trên bàn ám lưu dũng động.
Còn Trì Hằng, thấy Tần Lệ chỉ ăn đĩa trứng xào cà chua ở trước mặt mà không động vào món khác thì lập tức nhăn mặt.
Chỉ có Hà Thúy Anh, cái chén cũng không che được khoé miệng đang cong lên của bà.
Tần Lệ ngẩng đầu, liền thấy nam nhân cau mày nhìn chính mình.
Huống hồ Hà Thúy Anh nấu món này thơm ngào ngạt, cho dù chỉ có nước sốt thì cũng quá đưa cơm.
"Ăn chút đồ ăn đi."
Giọng nói trầm thấp của đàn ông đột nhiên vang lên, ba người còn lại trên bàn cơm đều sửng sốt.
Tần Lệ ngẩng đầu liền thấy Trì Hằng cau mày nhìn mình.
Tần Lệ lập tức giật mình, thầm nghĩ không lẽ Trì Hằng thấy mình ăn trứng xào cà chua quá nhiều?
Mà đúng rồi.
Cô quên mất ở thời đại này trứng gà được xem là đồ vật quý giá.
Tần Lệ cắn cắn cánh môi anh đào non mịn, nhẹ nhàng đưa đũa gắp rau muống.
Thấy động tác của cô, cơ bắp trên cánh tay cầm đũa của Trì Hằng liền buộc chặt, ánh mắt u ám.
Sau khi bị Trì Hằng nói, Tần Lệ cũng chỉ ăn rau muống và dưa leo trộn gần mình nhất.
Ở những năm như thế này, đại đa số gia đình chỉ nấu một hai món mỗi bữa.
Mà nhà họ Trì lại có trứng có thịt, còn có rau xanh, đủ để thấy được điều kiện của bọn họ tốt đến nhường nào.
Hà Thúy Anh thấy vậy thì tức xịt khói. Bà trừng thằng con ngốc nhà mình một cái.
Xem như bà đã nhìn ra, đứa con trai này đã thầm thương trộm nhớ con gái nhà người ta mà chẳng hề hay biết.
Với tính cách thẳng đuột này, sớm hay muộn cũng đánh mất người vợ ngoan như Tần Lệ thôi.
Bà gắp vài miếng thịt cho Tần Lệ: "Lệ Chi này, cháu gầy như vậy, nên ăn thịt cho có chất."
"Cảm ơn thím."
Tần Lệ cầm chén cười ngọt ngào với Hà Thúy Anh: "Thím nấu ăn ngon lắm!"
"Cháu thấy ngon thì sau này cứ đến nhà thím ăn cơm."
Thời đại này lương thực quý như mạng.
Chính mình tới nhà người khác ăn một bữa cơm cũng đã đủ không hiểu chuyện, nếu là thường tới, kia thật là xách không rõ.
Tần Lệ cười cười, không có nói tiếp.
Ăn cơm thời điểm, Hà Thúy Anh sườn gõ bên đánh mà nghe được chút tin tức.
Cô đến nhà người khác ăn một bữa thôi cũng đã đủ không hiểu chuyện, nếu như đến thường xuyên thì mặt quá dày.
Tần Lệ chỉ cười cười chứ không nói gì.
Lúc ăn cơm, Hà Thúy Anh đào được chút tin tức.
Mẹ Tần Lệ mất sớm, bố cưới người mới, trong nhà còn có chị kế, tình cảm của hai người không được tốt.
Sau khi biết Tần Lệ không có mẹ, Hà Thúy Anh càng thương Tần Lệ hơn.
Còn trẻ đã phải đến nơi xa lạ sinh sống.
Gặp chuyện như vậy lại không có mẹ hoặc chị cả giúp.
Hà Thúy Anh nghĩ nếu con gái của mình gặp phải chuyện này, bà sẽ điên lên mất.
"Lệ Chi cháu yên tâm, chuyện này cứ để thím lo!"
Tần Lệ cảm động nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn thím Hà, thím Hà thật tốt!"
Xem này, xưng hô lại tiến một bước.
Trì Cửu đang lùa cơm ăn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bố Trì thì lẳng lặng tính toán, con cả sắp kết hôn, phải xây thêm nhà, cuối cùng số gỗ và gạch ông tích cóp cũng có tác dụng.
Cơm nước xong, Tần Lệ đứng dậy muốn dọn dẹp giúp Hà Thúy Anh.
Nhưng Hà Thúy Anh nhanh hơn một bước, bà không cho Tần Lệ có cơ hội động tay vào.
Nhét hai quả dưa leo, hai trái cà chua hái từ ngoài vườn vào lòng Tần Lệ: "Không còn sớm, để Hằng Tử đưa cháu về."
"Thím Hà, cháu đi một mình được."
"Sao được, ai lại để con gái đi một mình, không an toàn. Hằng Tử, có nghe được không đấy?"
"Vâng." Trì Hằng gật đầu.
Tần Lệ: "..."
Cuối cùng, đợi đến khi Hà Thúy Anh vào phòng bếp, nhân lúc những người còn lại không chú ý, Tần Lệ lặng lẽ nhét một phiếu gạo và hai hào dưới chén đựng dưa muối.