Chương 56

Đời trước, Đàm Kim Hạ nhất kiến chung tình với Tống Tử Dao, sau đó bắt đầu theo đuổi cô.

Mà Tống Tử Dao vì lý do chồng trước nên không dễ dàng động lòng nữa.

Đàm Kim Hạ bốn mươi tuổi gần như bỏ ra tình cảm nồng nhiệt của cả đời mình, nhiệt tình theo đuổi cô hai năm thì cô mới dần dần mở lòng.

Thật ra trước khi xuống nông thôn gặp Đàm Kim Hạ, Tống Tử Dao cũng từng nghĩ qua rồi.

Nếu Đàm Kim Hạ lúc này không thích cô thì phải làm sao?

Nếu cô nhìn thấy Đàm Kim Hạ mười chín tuổi lại hiểu ra đấy không phải người mà mình muốn thì làm thế nào?

Nếu đời trước bọn họ gặp đúng người ở đúng thời điểm. Nhưng thời điểm đời này không đúng nữa, thì người còn đúng hay không?

Mãi đến giây phút nhìn thấy Đàm Kim Hạ đó, Tống Tử Dao mới xác định, cho dù là lúc nào, Đàm Kim Hạ vẫn luôn là Đàm Kim Hạ.

Có lẽ năm tháng sẽ thay đổi một phần tính cách của con người, nhưng bản chất sẽ không đổi.

Điều cô yêu không phải nhãn hiệu nào đó trên người anh, mà chỉ là con người này thôi.

Nhưng tuy ôm tâm trạng như vậy, Tống Tử Dao cũng sẽ không biến mình thành một người cố chấp.

Cô sống lại, mang theo cảm tình từ trước đó. Mà Đàm Kim Hạ thì không, có thể anh sẽ… không thích cô.

Trải qua một lần sinh tử, một lần nữa trở lại năm mười sáu tuổi, tâm tình của Tống Tử Dao cũng rộng mở và trẻ đi rất nhiều, sẽ không giống với người phụ nữ bốn mươi chín tuổi trải qua đủ loại tang thương, cho rằng không có Đàm Kim Hạ thì cuộc đời liền ảm đạm không có ánh sáng.

Cô sẽ cố gắng tiếp tục đoạn duyên phận này.

Nhưng nếu cuối cùng thật sự không thành, cô sẽ không sống chết dây dưa, mà cất đoạn hồi ức tình yêu tốt đẹp chỉ có cô biết đến này vào kho, sau đó trải qua cuộc sống tốt đẹp đời này của mình.

Có lẽ còn có người sẽ yêu cô, hoặc có lẽ không có.

Nhưng không sao hết.

Bởi vì cô có thể yêu lấy chính mình.

Thật ra, đây mới là điều mà kiếp trước Đàm Kim Hạ muốn dạy cô hiểu nhất.

Nhưng sau khi cô sống lại rồi mới chính thức hiểu ra.

Phiến lá sen xanh ngọc to rộng che đi ánh nắng gay gắt, sự mát mẻ dễ dàng xua tan lo lắng ở đáy lòng, Tống Tử Dao mỉm cười, nhìn thoáng qua sườn mặt căng thẳng đến nghiêm túc của Đàm Kim Hạ.

Đàm Kim Hạ sẽ chủ động quan tâm đến vấn đề của một người khác phái sao?

Đương nhiên là không.

Suy ra, cô ở trong lòng anh có gì đó đặc biệt đúng không.

Cho nên, mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt.

Tương lai thật đáng mong đợi.

Đàm Kim Hạ bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có bóng râm, hơi ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười xán lạn của Tống Tử Dao đập vào trong mắt.

Cô giơ một chiếc lá sen, đội lên đầu anh, cười tủm tỉm nói: “Nắng gắt lắm, tôi che giúp anh.”

Đàm Kim Hạ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bản thân bây giờ buồn cười biết bao.

Anh rất muốn nói, đàn ông nông thôn không sợ phơi nắng.

Nhưng lời đến bên miệng rồi vẫn không nói ra được.

Cô dựa vào anh rất gần, gần đến mức trong lúc hô hấp cũng có mùi hương của cô.

Mùi hương kia khiến người ta mê mẩn.

Khiến đầu óc anh choáng váng, tâm trí rối bời.

-

Phùng Thi Tuệ gửi đến một bao toàn là chăn bông đệm giường và quần áo mùa đông, một bao to bự.

Không đợi Tống Tử Dao mở lời. Đàm Kim Hạ đã tự giác giúp cô vác lên xe công nông.

Xã có mở họp chợ, nhưng chỉ ngày có số 9 mới mở, mỗi tháng chỉ có ba lần.

Mà trấn trên là ngày có số 2, 5, 8 đều có chợ, nên rất nhiều nông dân sẽ đem nông sản nhà mình đến bán lấy tiền.

Hôm nay vừa vặn gặp được.

Dù sao đã đến đây rồi, Tống Tử Dao không muốn về sớm như vậy nên khẩn khoản xin Đàm Kim Hạ đi xem.

“Phiền phức.”

Ngoài miệng nói là phiền phức, bước chân Đàm Kim Hạ lại không hề do dự đi đến nơi họp chợ ở trên phố.

Tống Tử Dao cạn lời trừng mắt nhìn anh một cái.

Tật xấu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo này của Đàm Kim Hạ đến già rồi vẫn thỉnh thoảng mắc phải.