Chương 41: Ông Trời Đang Giúp Cô

Công việc đồng áng hôm nay đã hoàn thành, nhưng Tống Tử Dao không để người khác biết như hôm qua, mà vẫn theo tiếng còi của trạm canh gác đi làm.

Đến giờ làm việc cô kiếm bóng râm ngồi, nếu như có người đi qua liền làm bộ đứng lên.

Đợi đến chiều, cô mới tan ca sớm hơn nửa tiếng trở về kí túc xá nấu ăn.

Vẫn còn thừa một ít bánh bao hấp hôm qua nên cô chỉ cần nấu một ít cháo, làm một ít trứng bác xào cà chua là được.

Đến khi các thanh niên trí thức quay trở về, cô đã ăn gần xong bữa cơm chiều.

Tống Tử Dao tìm Vương Nhất Quang: ""Tôi muốn một mảnh đất trồng rau, có thể xin tổ chức giúp tôi được không? Không giúp không công, tôi sẽ nấu món ngon cho các người.""

Vương Nhất Quang vẫn chưa kịp trả lời, Thạch Lỗi và Thạch Trường Giang đã đi tới chỗ họ: ""Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ giúp.""

Vương Nhất Quang cũng cười nói: ""Chuyện nhỏ, phía bên kia căn phòng cô có một mảnh đất trống, tôi sẽ xin đội cho cô.""

Căn phòng nhỏ của Tống tử Dao nằm bên cạnh, bên ngoài là một con đường nhỏ, bên kia con đường nhỏ có một mảnh đất trống.

Chỗ đất trống đó không lớn, khoảng chừng ba thước.

Tống Tử Dao nói với Vương Nhất Quang: ""Vậy thì làm phiền cậu xin dùm đội.""

Vương Nhất Quang cười rạng rỡ nói: ""Không phiền, mai chúng tôi sẽ bắt đầu làm, sau khi tan làm sẽ giúp cô xử lý đất, tranh thủ làm nhanh một chút, mới có thể trồng cải trắng và củ cải.""

Tống Tử Dao: ""Tôi không biết gì về trồng rau, không được, đến lúc đó phải đi nhờ các anh chỉ bảo rồi.""

Vương Nhất Quang: ""Dù sao chúng tôi cũng phải bắt đầu trồng trọt, nên làm từng bước thế nào, cô chỉ cần ở một bên nhìn là được, cũng không khó.""



""Hừ! Chỉ biết cùng đồng chí nam câu kết làm bậy, không biết xấu hổ!""

Liêu Hồng Mai đi ngang qua hai người họ, vẻ mặt nham hiểm.

Vẻ mặt Tống Tử Dao vẫn như cũ, không thèm để ý đến lời nói của Liêu Hồng Mai.

Nhưng ngược lại Vương Nhất Quang lại lúng túng nói: ""Quyết định vậy đi, cô cứ bận đi. Hôm nay đến phiên tôi lấy nước, tôi đi trước.""

Tống Tử Dao cười gật đầu.

Mỗi ngày đều nấu cơm cho bọn họ, tuy không có thịt nhưng đều là lương thực tinh, cải xào dầu nước cũng đủ.

Bốn người đều thỏa mãn.

Ba ngày sau, mảnh đất kia đã được ba lần thâm canh, một lần phân bón, gần như đã có thể sẵn sàng trồng rau.

Trong ba ngày này, Tống Tử Dao vẫn làm việc như bình thường, cũng chưa đυ.ng mặt Đàm Kim Hạ lần nào.

Lúc này cô mới phát hiện, thực ra thanh niên trí thức và thanh niên địa phương cũng không thân thiết lắm.

Làm việc tách biệt, bình thường khi không cần thiết cũng không qua lại với nhau.

Là một thanh niên tri thức, nếu cô không dồn hết tâm trí vào thì cũng khó mà gặp mặt được Đàm Kim Hạ.

Như vậy xem ra, hai ngày trước cô có thể gặp được Đàm Kim Hạ, đúng là ông trời cũng đang giúp cô.