Liêu Hồng Mai và Văn Tuyết lập tức tỏ vẻ không tình nguyện.
Đại đội trưởng nói: ""Rút thăm quyết định ai là người ở căn phòng đó.""
Liêu Hồng Mai chỉ vào hai thanh niên trí thức ban đầu nói: ""Vậy hai người kia cũng phải tham gia, dựa vào cái gì mà các cô ấy được ở phòng tốt?!""
Trong đó người có một nữ thanh niên trí thức khoảng ba mươi tuổi cười nói: ""Nếu không thì như vậy đi, cũng đừng bốc thăm, tôi dọn đến ở phòng đơn đó.""
Thanh niên trí thức này tên là Lưu Thanh Bình, xuống thôn cũng đã được mười năm, nữ đồng chí này chịu trách nhiệm quản lý các công việc hằng ngày.
Nữ thanh niên trí thức khác nhìn qua có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: ""Tôi quen sống cùng với chị Bình rồi, không muốn đổi bạn cùng phòng.""
Lưu Thanh Bình không đồng ý lớn tiếng la: ""Tiểu Mạnh........""
Đại đội trưởng đau đầu nói: ""Vẫn nên rút thăm đi, công bằng nhất, năm người rút thăm!""
Lúc này, Tống Tử Dao vốn yên lặng nãy giờ lại mở miệng nói.
""Đại đội trưởng, tôi sẽ ở phòng đơn đấy.""
Cô cũng không giả vờ, nói thẳng: ""Đúng là điều kiện phòng đơn không tốt, nhưng tôi thích sống một mình, yên tĩnh.""
Liêu Hồng Mai cười nói: ""Đúng vậy đúng vậy, tôi và Tử Dao là bạn học nên tôi hiểu rõ, đúng là cô ấy rất thích yên tĩnh.”
Nếu vậy thì không cần phải bốc thăm.
Đại đội trưởng lại dặn dò thêm vài câu, rồi vội vã về nhà ăn cơm.
Vương Nhất Quang cũng tiếp đón thanh niên trí thức mới tới: ""Trước tiên để hành lý ở đây đi buổi chiều sẽ thu dọn, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm trước.""
Các thanh niên trí thức tự tạo nhóm tổ chức nấu cơm, bảy người lúc trước chia thành hai nhóm.
Nhưng bốn người vừa mới tới, chắc chắn không thể nào tự ý tổ chức bữa ăn tập thể, với tư cách là đội trưởng nên Vương Nhất Quang dứt khoát sắp xếp mọi người ăn chung với nhau.
Cơm đã sớm nấu xong, đang ủ ấm trong nồi.
Những thanh niên trí thức cũ đều rất phấn khích, ánh mắt tỏa sáng.
Khi món ăn được mang ra thì mới biết lý do bọn họ phấn khích như vậy là vì hôm nay có thịt ăn.
Hôm nay trước khi đại đội trưởng đến công xã đã cấp cho nhóm thanh niên trí thức một con thỏ.
Tuy anh ấy phàn nàn, nhưng cũng biết nhóm thanh niên trí thức xuống nông thôn sống không dễ, người đã đến rồi thì cho ăn một bữa ngon chút, coi như là chào đón bọn họ tới đây.
Con thỏ nặng hẳn hai cân rưỡi, bỏ da với nội tạng đi thì còn khoảng một cân rưỡi, hầm với khoai tây và đậu que thì nấu được đầy một chậu lớn.
Ngồi bên cạnh thì dường như Tống Tử Dao nghe được cả tiếng những người khác nuốt nước bọt ừng ực.
Vương Nhất Quang dùng đũa chia thịt ra, chia cả khoai tây và đậu que còn lại ra.
Bát của mỗi người đầy thành ngọn núi nhỏ.