Chương 7

Khương Lê đến trước mặt đội trưởng, giọng điệu nghe rất lễ phép: "Đội trưởng."

Nhưng đội trưởng hiển nhiên không thích bộ dạng này của cô, vừa thấy cô đã lập tức bắt đầu gào lên.

"Khương Lê! Sáng nay cô lại không đi làm đúng không! Cả đội thanh niên trí thức, chỉ có cô là kiêu căng nhất, sao những thanh niên trí thức khác có thể đến, những thanh niên trí thức khác có thể làm, mà cô thì không thể làm? Như vậy thì tôi phải quản lý những người bên dưới như thế nào, nếu cô còn như vậy, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, đến lúc đó để cấp trên xử lý cô!"

Khương Lê bị tiếng quát lạnh của đội trưởng làm cho sợ hết hồn nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, chỉ là dù cô có bình tĩnh đến đâu, đối mặt với lời quát mắng dữ dội của đội trưởng, cô cũng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân, không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không lười biếng nữa." Khương Lê cúi đầu nói: "Đội trưởng, trước đây là tôi làm không đúng, mong ông đừng chấp nhặt với đứa nhỏ như tôi."

Đội trưởng là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ngày thường tính tình có vẻ nóng nảy một chút nhưng bản chất vẫn rất tốt, nếu không thì Khương Lê đến đây lâu như vậy, lười biếng nhiều lần như vậy, đã sớm bị xử lý rồi.

Trước đây, đội trưởng đã nói lý với cô vô số lần rồi nhưng cô gái này cứ như không có đạo đức vậy, ai nói cũng không lay chuyển được cô!

Thật đúng là, chỉ cần cô không có đạo đức thì đạo đức sẽ không trói buộc được cô!

Khương Lê cũng hiểu đội trưởng là người miệng dao gan đậu nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

Còn đội trưởng nhìn thấy vẻ mặt vô cùng tủi thân của Khương Lê, thiếu chút nữa là không nhịn được mà bật cười!

Không biết thì còn tưởng ông đã làm gì cô gái này!

Nhưng nhớ lại trước đây, mỗi lần ông mắng cô, Khương Lê đều tỏ ra vẻ mặt chết trư không sợ nước sôi, tai trái nghe tai phải lọt, sau đó vẫn chứng nào tật nấy, vậy mà bây giờ, cô lại thay đổi tính tình rồi sao?

Nhìn cô từ trên xuống dưới, đại đội trưởng chú ý đến đôi tay đỏ ửng của cô, đỏ đến mức dường như có cả những tia máu, ông cũng không tiện tiếp tục mắng mỏ nữa, khẽ ho một tiếng nói: "Được rồi, chỉ cần lần sau cô không lười biếng nữa là được, nhà nước sắp xếp các thanh niên trí thức các cô đến đây là để xây dựng nông thôn, không phải đến đây để hưởng thụ cuộc sống, được rồi, về ăn cơm đi!"

Khương Lê gật đầu: "Cảm ơn đại đội trưởng."

Cô quay người đi về phía nhà ăn.

Nói thật, kiếp trước sống lâu như vậy, Khương Lê từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, sống trong lời khen ngợi của mọi người, đi học hầu như lần nào cũng đứng nhất khối, vừa không gây chuyện vừa không yêu sớm, lại còn xinh đẹp, vẫn luôn là người được mọi người nâng niu chiều chuộng và khiến gia đình tự hào.

Cho nên, kiếp trước cô sống quá suôn sẻ, ông trời mới để cô đến đây trải qua gian khổ sao?

Ăn cơm xong, Khương Lê vừa đi về phía ký túc xá của thanh niên trí thức thì thấy phía trước có một đám trẻ con đang ầm ĩ.

Cô tưởng là trẻ con đang chơi đùa nhưng nhìn kỹ lại Khương Lê mới phát hiện, đám trẻ con kia rõ ràng là đang bắt nạt người!

Những đứa trẻ bên cạnh đều nhặt những viên đá nhỏ bên đường ném vào đứa trẻ ở giữa, đứa trẻ bị vây ở giữa thì co ro người lại…

Khương Lê không nhìn nổi nữa, quát lớn với chúng: "Các em đang làm gì vậy, nếu các em còn bắt nạt người như vậy, đến lúc đó chị sẽ về nói với gia đình các em!"

Lời quát của Khương Lê tuy khiến chúng dừng lại nhưng không khiến chúng sợ hãi.

Vài đứa trẻ rất khinh thường nói: "Mẹ tôi nói rồi, gia đình Hứa Dao Dao thành phần đều không tốt, là con chó của địa chủ, chúng tôi mới không sợ!"