Chương 30: Để tôi ôm một lát

“A!!”

Quá kinh khủng! Sao cô lại có giấc mơ kỳ quái như thế? Và tại sao lại mơ về người đàn ông đó?

Đang suy nghĩ mông lung thì tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

“Ai đó?”

“Là tôi, Yến Kiêu.”

“A, anh… Anh có chuyện gì vậy?”

Nghĩ đến cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi, cô không biết phải đối mặt với anh ta thế nào.

“Tôi mang thuốc cho cô, hôm qua lão Lý nói nếu uống thêm chén thuốc này, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

“Vậy… Được rồi, anh đợi tôi một chút.”

“Ừ.”

Ôn Khanh Hòa liếc nhìn cửa gỗ, chắc chắn rằng cửa đã khóa chặt, rcô ồi nàng nhanh chóng vào không gian để rửa mặt.

...

Yến Kiêu đứng ngoài cửa, cầm chén thuốc trong tay, kiên nhẫn chờ đợi. Không tự chủ, anh lại nghĩ về hình ảnh cô tiên tử quyến rũ dưới ánh trăng đêm qua.

Cô ấy đang làm gì bên trong? Mặc quần áo sao?

Yến Kiêu nuốt khan, lỗ tai căng thẳng lắng nghe, nhưng tại sao không nghe thấy gì cả?

Anh chắc chắn rằng tai mình rất tốt, nhưng bên trong lại không có chút âm thanh nào, thậm chí cả tiếng thở cũng không có...

Không biết nghĩ gì, ánh mắt Yến Kiêu đột ngột giãn ra, cơ thể cao lớn của anh bất chợt run lên.

“Ôn Khanh Hòa! Ôn Khanh Hòa! Khanh Khanh!”

Khi anh định đạp cửa xông vào, anh nghe thấy bên trong có tiếng thở nhẹ và bước chân khe khẽ. Xác nhận rằng bên trong có người, cơ thể anh mới dần dần ấm lên.

Chỉ cách một cánh cửa, nhưng anh không dám nghĩ lại cảm giác vừa rồi khi không thể cảm nhận được sự sống của người bên trong.

Chắc là ảo giác! Đúng rồi, là ảo giác!

Chỉ đến khi cửa gỗ mở ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi môi hồng và hàm răng trắng trước mắt, anh mới nhẹ nhõm thở phào, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tay anh lại không thể kìm chế mà đưa lên chạm vào mặt cô, nhưng cô đã né tránh.

Trong khoảnh khắc đó, hơi ấm trên tay không phải là ảo giác.

Thật may mắn! Trước mắt không phải là ảo giác!

Ôn Khanh Hòa cảm thấy Yến Kiêu rất kỳ lạ. Khi cô vừa mở cửa, anh lại nhìn cô bằng ánh mắt giống như lúc cô tỉnh lại vào hôm qua.

Trong ánh mắt đen tối đó đầy sự không tin tưởng, đau đớn và tan vỡ, còn có một thứ cảm xúc mà cô không thể nhận ra.

Sau đó, bàn tay to lớn của anh giơ lên, theo phản xạ, cô né tránh, anh lướt qua cô, đặt một cái lọ nhỏ lên tủ đầu giường.

Cảm thấy mềm yếu ở vòng eo, cô bị kéo vào vòng tay ấm áp của anh, Yến Kiêu cảm nhận được đôi tay nhỏ mềm mại đang cố đẩy ra, và lúc đó anh mới thực sự cảm nhận được sự thật này.

“Ngoan nào... Để tôi ôm một lát thôi... một chút thôi...”

Nghe vậy, Ôn Khanh Hòa không cử động, cô không hiểu tại sao anh lại có biểu hiện như vậy.

Nhưng cô có thể cảm nhận rằng, trong khoảnh khắc cô mở cửa, anh ta dường như rất yếu đuối.

Nghĩ đến sự chênh lệch về vóc dáng giữa hai người, với đôi tay nhỏ và thân hình yếu ớt của mình, cô biết nếu anh muốn làm gì, cô cũng không có sức kháng cự.

Trong những lần gặp gỡ trước, anh có vẻ không phải là người thích ép buộc người khác. Thôi thì để anh ôm một lát cũng được, chọc giận anh thì cũng chẳng có lợi gì…

Yến Kiêu nhận thấy người trong lòng không còn kháng cự, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cúi đầu hít thật sâu mùi hương từ mái tóc cô.

Thơm quá, thật là chân thực.

Cô ấy mềm mại trong vòng tay, đến mức anh không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Nghĩ đến cửa phòng vẫn còn mở, anh miễn cưỡng buông tay.

Hôm nay, tất cả mọi người đều đi làm, chỉ còn lại hai người họ ở lại trong khu nhà thanh niên trí thức. Nhưng dù vậy, vẫn không thể đảm bảo rằng sẽ không có ai tình cờ đi qua, nên Yến Kiêu cần phải suy nghĩ cho danh tiếng của cô.

“Xin lỗi, vừa nãy là do tôi đường đột.”

“Vừa nãy anh bị làm sao vậy?”

Hai người họ đồng thời lên tiếng, nhưng Yến Kiêu đã nghe rõ câu hỏi của cô.

“Không có gì.”

Thực ra, anh muốn hỏi cô vì sao vừa nãy đột nhiên im lặng, nhưng có thể đó là chuyện riêng tư của con gái, và việc có một chút bí mật cũng là điều bình thường.

Chỉ cần cô vẫn ổn là được...

Nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây, anh nhìn thấy cô dường như vừa mới thức dậy, trên mặt còn vương vệt nước.

Nhìn qua, anh không thấy dấu hiệu có nước trong chậu rửa mặt khô ráo kia. Đôi mắt đen của anh hơi tối lại khi nói:

“Tôi mang thuốc đến cho cô, cô vẫn chưa ăn sáng phải không? Vừa hay, thuốc này nên uống khi còn hơi lạnh, cô ngồi yên chờ tôi, tôi sẽ mang cơm đến cho cô.”

Ôn Khanh Hòa bị Yến Kiêu đẩy nhẹ ngồi xuống giường. Nhìn anh lưu luyến mỗi bước đi, dường như đang xác nhận xem cô có ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ hay không.

Cô bật cười trong lòng... Ánh mắt đó thật giống như sợ cô sẽ biến mất ngay giây sau vậy…