Thấy cô càng ngày càng đỏ mắt, trái tim Yến Kiêu như bị kim châm, đau nhói.
“Cô… Đừng khóc, tôi sẽ giúp cô nhổ cỏ!”
Anh xoa xoa ngón tay, cố nén cảm giác muốn ôm cô vào lòng. Lần đầu tiên trong 26 năm sống trên đời, anh cảm nhận được cảm xúc này, dù không thoải mái nhưng anh lại không ghét bỏ.
Ngược lại, lòng anh dâng lên niềm vui bí ẩn. Giờ đây, anh đã xác định được một điều. Anh muốn bảo vệ cô, giữ cô trong lãnh địa của mình, muốn đặt cô trong lòng bàn tay và che chở cho cô.
Sau khi nghĩ thông suốt, mọi thứ tiếp theo anh đều làm rất tự nhiên. Trước tiên, anh dẫn Ôn Khanh Hòa đến dưới tán cây, trải một lớp cỏ trên mặt đất, rồi phủ lên một lớp lá mềm mại, ý bảo cô ngồi xuống.
“Cô ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi.”
Ôn Khanh Hòa vẫn chưa hết buồn bã, ngơ ngác làm theo lời anh. Chỉ thấy người đàn ông hung dữ kia đi đâu mất, chẳng phải nói đưa cô đi nhổ cỏ sao…Khi cô ngồi đó mơ màng, trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay dài thon màu đồng, trên tay là một nắm quả việt quất được lá bao kín, còn ướt nước.
Cô không hiểu gì, ngẩng đầu nhìn anh.
“Đây là quả việt quất rừng, tôi đã rửa sạch.”
Cô bối rối đưa tay nhận lấy, hai tay cô gần như không ôm hết được nắm việt quất nhỏ trong tay anh.
“Cô ngồi đây đợi tôi một lát, ăn hết chỗ này, tôi sẽ làm xong việc ngay.”
Rồi cô thấy người đàn ông hung dữ kia đi nhổ cỏ, còn cô vẫn ngồi ngơ ngác. Nhiệm vụ của anh cũng là nhổ cỏ sao?
Nhưng anh nhổ cỏ, còn cô ngồi đây thì tính làm gì? Cô định đứng dậy đi theo, nhưng thấy anh nói:
“Cô đừng lại đây, nắng đã lên, ngồi dưới bóng cây ăn việt quất đi, tôi sẽ xong ngay thôi.”
“Ồ…”
Nói xong, anh tiếp tục nhổ cỏ nhanh hơn.
Ôn Khanh Hòa lấy một quả việt quất bỏ vào miệng. Ồ, chua chua ngọt ngọt, ngon quá!
(o^?^o) Thật là ngon ~
Cô không nhịn được, ăn thêm mấy quả nữa, trước đây cô chưa từng ăn việt quất ngon như vậy, lúc đó cô đã ăn nhiều, có nhiều lựa chọn.
Con người thường như thế này, chỉ khi bạn thực sự quý trọng nó, mới có thể thưởng thức được hương vị tuyệt vời của nó.
Quả nhiên như lời anh nói, khi cô chưa ăn hết, anh đã nhổ xong cỏ và quay lại.
Toàn bộ quá trình còn không mất nhiều thời gian bằng đi đường đến đây.
Nhìn anh đi ngược sáng đến gần, Ôn Khanh Hòa ngẩng đầu nhìn Yến Kiêu. Thân hình cao lớn vững chãi của anh như một ngọn núi, che chắn ánh nắng cho cô.
Làn da màu đồng cổ, sống mũi cao, giọt mồ hôi chảy xuống dọc theo đường nét ưu tú trên khuôn mặt anh, yết hầu gợi cảm di chuyển lên xuống theo nhịp thở.
Ôn Khanh Hòa bỗng thấy đỏ mặt không rõ lý do, ánh mắt hạ xuống.
Do lao động, chiếc áo xanh ngắn của anh thấm đẫm mồ hôi, dính sát vào khuôn ngực săn chắc, lộ ra đường nét cơ bụng mờ ảo.
Cánh tay vì làm việc mà vén tay áo lên, lộ ra những đường gân nổi bật, cánh tay to hơn cả bắp chân của cô.
Eo thon chắc, xuống chút nữa… Khụ… Người ta nói mũi cao thì chỗ nào đó cũng không thua kém.
Còn đôi chân dài kia nữa, trong tiêu chuẩn hiện đại, quả thật là tỷ lệ vàng. Là vóc dáng mà các phòng tập thể hình khó có thể sánh được.
Bỗng nhiên cô cảm thấy người đàn ông tràn đầy hormone nam tính này thật quyến rũ.
Nhưng nhớ đến thời đại này và thân phận hiện tại của mình, cô hiểu rằng mình không thể tiến xa hơn được. Dù có những suy nghĩ lãng mạn cũng chỉ là mơ tưởng mà thôi...