- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Ốm Yếu Xuống Nông Thôn Bị Nuông Chiều
- Chương 17: Nhổ cỏ
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Ốm Yếu Xuống Nông Thôn Bị Nuông Chiều
Chương 17: Nhổ cỏ
Lưu Mai Hoa nhìn thấy Yến Kiêu làm ra chiếc tủ nhỏ tinh xảo thì cũng cảm thấy thích thú.
Cô ta sống ở ký túc xá, có vài chiếc tủ nhưng tất cả đều đã bị các thanh niên trí thức khác dùng để chứa đồ. Hành lý của cô ta đành phải để tạm ở góc tường trên một cái kệ đơn giản.
Khi thấy người đàn ông cao lớn kia làm một cái tủ cho Ôn Khanh Hòa, cô ta không quan tâm đến vẻ mặt hung dữ của anh.
“Chào đồng chí! Anh có thể làm cho tôi một cái tủ giống như vậy không? Cô ấy trả anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả giống vậy.”
Nói xong, cô ta bắt chước Ôn Khanh Hòa nhìn chăm chú vào Yến Kiêu.
Yến Kiêu thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái. “Xin lỗi, tôi không còn vật liệu.”
Lưu Mai Hoa nóng ruột: “Sao lại không có vật liệu? Vậy khi nào mới có? Đợi vài ngày cũng được.”
“Tôi còn phải đi làm công, cô tìm người khác làm đi!”
Giọng anh lạnh lùng và không chút lưu tình.
Lúc đó, đại đội trưởng bước vào từ ngoài cửa,
“Mọi người có mặt đông đủ chưa? Ồ, cả Yến Kiêu cũng có mặt à? Vậy tốt, cậu dẫn Ôn Khanh Hòa đi nhổ cỏ ở mảnh đất dưới chân núi. Dù sao cũng tiện đường của cậu mà. Lưu Mai Hoa và ba thanh niên trí thức nam còn lại đi cùng tôi, chúng ta sẽ đi lấy công cụ.”
“Đại đội trưởng, tại sao cô ấy không đi cùng chúng tôi?”
Lưu Mai Hoa tỏ ra nghi ngờ.
“Mảnh đất đó không cần nhiều người đến thế, chỉ một người là đủ rồi.”
Thực tế, Phong Đại Binh lo lắng rằng việc lao động nặng sẽ khiến Ôn Khanh Hòa gặp rắc rối. Theo ý ông, với một người yếu đuối như cô, bất kỳ công việc nào cũng có thể khiến cô ngã quỵ!
Nhưng không còn cách nào khác, một khi đã xuống nông thôn, không ai có thể làm trường hợp ngoại lệ.
Ông đã cố gắng sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho cô, mảnh đất dưới chân núi là nơi dễ dàng nhất, chỉ cần một người đi, công việc sẽ nhanh chóng hoàn thành.
Sắp xếp cho cô cũng xem như giúp cô không phải làm công việc nặng nhọc và tránh bị chỉ trích.
...
Ôn Khanh Hòa đi theo Yến Kiêu đến chân núi, thời tiết lúc này đang là mùa thu, buổi sáng không khí trong lành, mang theo mùi hương hoa quế thoang thoảng.
Nhìn cánh đồng vàng ươm trải dài, mọi người đều cắm cúi làm việc, trên tường viết dòng chữ lớn: “Lao động là vinh quang.” Khắp nơi đều tràn đầy không khí vui tươi, phấn khởi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Ôn Khanh Hòa cũng cảm thấy tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng cô không để ý đến sức khỏe của mình, chỉ đi được trăm mét đã bắt đầu thở gấp. Yến Kiêu, người vẫn luôn chú ý đến cô, nghe thấy tiếng thở không đều liền quay lại.
“Đồng chí Ôn? Cô không sao chứ?”
Ôn Khanh Hòa cố gắng điều chỉnh hơi thở, chờ cảm giác như trái tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực qua đi mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu trả lời anh.
“Tôi không sao, chắc đi hơi nhanh.”
Nghe vậy, Yến Kiêu lập tức đi chậm lại, điều chỉnh bước chân để phù hợp với cô.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, anh cảm thấy xót xa, muốn ôm cô vào lòng và cõng cô đi.
Lẽ ra chỉ mất mười phút là đến nơi, nhưng vì đi chậm và dừng lại, họ mất gần nửa giờ.
Yến Kiêu nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và làn da xanh xao của cô, nhíu mày,
“Tại sao cô lại xuống nông thôn? Với sức khỏe như vậy mà đến đây không phải là liều lĩnh sao?”
Có lẽ do cảm xúc không tên, anh vô tình nâng cao giọng nói, cộng thêm nước da ngăm đen, trông anh càng dữ dằn.
Ôn Khanh Hòa sợ hãi lùi lại một bước. Xung quanh không có ai, liệu anh có ghét cô vì quá phiền phức và muốn đánh đuổi cô đi không?
Ô ô, muốn về nhà quá…
Thấy cô như một chú thỏ hoảng sợ, mắt đỏ hoe, Yến Kiêu thấy hối hận, vội vàng xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ thấy cô không đủ sức khỏe để làm việc nặng nhọc thôi…”
Ôn Khanh Hòa biết anh không có ý đánh mình, nên an tâm hơn.
“Nhà tôi hơi phức tạp… Còn về sức khỏe của tôi, anh đừng lo, tôi sẽ cố gắng không gây rắc rối cho anh.”
Cô cũng không ngờ sẽ đến một nơi như thế này, nghĩ đến giấc mơ đêm qua, ô ô, cô không biết khi nào mới có thể về nhà.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cận Đại
- Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Ốm Yếu Xuống Nông Thôn Bị Nuông Chiều
- Chương 17: Nhổ cỏ