Chương 33

Vạn Chiêu rụt cổ một chút, sợ hãi lùi về phía sau nửa bước.

Lúc này Vạn Tranh tiến lên đỡ lấy cánh tay Vạn Chiêu, không chút sợ hãi ngẩng đầu từng mắt với Thẩm Văn Ngạn.

“ Anh trừng chúng tôi làm gì? Em trai tôi cũng không có nói sai! Quả thật là anh xin lỗi không có thành tâm.”

Thẩm Văn Ngạn bị hai đứa trẻ nói cho không cnf mặt mũi, trong lòng vô cùng khó chịu. Đặc biệt là Lâm Đường Đường còn thật sự khó chịu nhíu mày, vẻ mặt hoài nghi nhìn anh ta.

[ Thẩm Văn Ngạn giá trị phản cảm +1.]

Anh ta sắp bị người phụ nữ ngu ngốc này chọc tức đến chết rồi!

Lời của một đứa trẻ mà cũng tin? Anh ta xin lỗi như thế này còn có chỗ nào không thành tâm?

Chẳng lẽ bây giờ anh ta phải thật sự khom lưng nói xin lỗi thì mới thành tâm sao? Anh ta không còn mặt mũi nữa sao?

Thẩm Văn Ngạn cắn chặt quai hàm, cảm thấy biểu tình mà mình vất vả lắm mới khống chế được sắp bị phá vỡ.

Lâm Đường Đường nhìn thấy bộ dạng như bị táo bón này của Thẩm Văn Ngạn liền cảm thấy vui vẻ.

Hai tiểu gia hỏa này sức chiến đấu không tồi nha! Đợi lát nữa nhất định phải cho hai người họ thêm đùi gà!

Hai giá trị phản cảm lận đó! Bao nhiêu đó đã có thể mua được hai gói kẹo sữa!

Bốn người đều tâm tư xoay chuyển như bay, trong lúc nhất thời không có nói chuyện, không khí cứ như vậy liền chùng xuống.

Đột nhiên có một thân hình cao lớn khiêng cái cuốc đi đến.



Người đó hình như vì trời quá nóng nên nửa thân thân trên không mặc áo, trên vai dày rộng chỉ đắp một chiếc khăn lông xám trắng.

Đường cong cơ bắp phi thường rắn chắc xinh đẹp, dáng người cũng là tam giác ngược hoàn mỹ! Hơn nữa làn da màu đồng cổ còn thấm ra không ít mồ hôi, giơ tay nhấc chân cả người đều tràn ngập hơi thở hormone nam tính.

Vạn Túng đi đến bên cạnh hai người em trai, dùng khăn lông lau mặt một chút, ánh mắt cực có cảm giác áp bách nhìn xung quanh một vòng, cuối rơi vào phần thịt khô trên tay hai người Vạn Tranh.

Vạn Túng nhíu mày lại, trầm giọng hỏi.

“ Làm sao vậy?”

Trước nay Vạn Túng là người ít nói, mọi người ở trong thôn đều biết. Cho nên ngày thường Vạn Túng ở trong thôn cũng không có cảm giác tồn tại mạnh.

Nhưng cũng không có nghĩa anh ở trước mặt người khác nói chuyện, cũng không có cảm giác tồn tại gì.

Ngược lại, một người đàn ông cường tráng, cao 1m9 một thân cơ bắp, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình ai cũng sẽ sợ hãi trong lòng.

Thẩm Văn Ngạn bị cái liếc mắt của Vạn Túng quét trúng thiếu chút nữa đã không nhịn được cất bước bỏ chạy. Bởi vì anh ta đột nhiên nhớ đến Vạn Túng chính là anh trai của hai đứa trẻ này!

Nhưng nghỉ lại hình như bản thân mình cũng không có cùng hai đứa trẻ phát sinh tranh chấp gì. Nên anh ta liền yên tâm lại, nỗ lực duy trì biểu tình nhìn về phía lâm đường.

Lâm Đường Đường chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy bao giờ. Tuy rằng lúc trước sống trong thời đại internet phát triển, trên mạng video hình ảnh gì cũng có.

Nhưng mà lực sát thương của hình ảnh, video cách một hình cùng một cái thất trực tiếp bên ngoài là khác xa nhau!

Huống chi dáng người của Vạn Túng quả thật là tốt đến mức làm người ta nhịn không được mà muốn duỗi tay sờ thử một phen!



Lâm Đường Đường đột nhiên nhớ đến trong một bộ phim điện ảnh một cảnh nam chính từ một người đàn ông ốm yếu biến thành một người đàn ông cơ bắp.

Nữ chính cơ hồ là không khống chế được tay mình, ngượng ngùng mà xúc động vươn tay sờ cơ bắp của nam chính một phen.

Vừa rồi chính bản thân Lâm Đường Đường cũng rất muốn làm như vậy!

Người này làm sao mà có thể rèn luyện được như vậy chứ! Dáng người tại sao lại có thể tốt được như vậy chứ!

Vân xconf may cô không phải là một sắc nữ! Cô vẫn còn có thể nhịn!

Lâm Đường Đường bất động thanh sắc mà hít sâu một hơi, đem ánh mắt chuyển dời đến gương mặt của của Vạn Túng.

“ Cũng không có gì, tôi cùng Tiểu Tranh và Tiểu Chiêu đang nói chuyện vui vẻ, thì thanh niên trí thức Thẩm lại đột nhiên đi đến đây. Còn một hai phải nói xin lỗi tôi, sau đó tiểu chiu nói hai câu, thì bọn họ liền nháo đến có chút không thoải mái.”

Thực tế phần lớn lực chú ý của Vạn Túng đều tập trung lên phần thịt khô mới xuất hiện kia. Đột nhiên không kịp đề phòng lại đối diện với tầm mắt của lâm đường.

Anh đột nhiên cảm giác được trái tim mình nhảy dựng lên, tay không tự chủ được nắm chặt cây cuốc trong tay.

Một màn này vừa lúc bị Thẩm Văn Ngạn nhìn thấy, anh ta sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa đã trốn chạy!

Người này sao lại thế? Sao một lời không hợp lại có bộ dạng dạng sắp đánh anh ta vậy chứ?

Người này sẽ không phải là muốn dùng cái cuốc đánh anh ta chứ?

Trong lòng Thẩm Văn Ngạn hoảng đến không chịu nổi, nhưng anh ta tự nhận là bản thân mình không có chọc phiền toái gì, hơn nữa anh ta tuyệt đối không thể rời đi!

Hiện tại nếu như anh ta thật sự chạy đi thì phỏng chừng Lâm Đường Đường sẽ thật sự không thể tha thứ cho anh ta.