Chương 2

Cô không muốn chết sớm như vậy!

Nếu như là hồn xuyên, cô còn có khả năng mà thư xem bản thân chết rồi còn có thể trở lại thế giới cũ không. Nhưng hiện tại tuy rằng bản thân đang mặc bộ quần của nguyên chủ, nhưng thân thể cũng xuyên qua tới, nếu như chết ở chỗ này thì thật sự cô cũng không thể trở về.

Chỉ là bây giờ cô có một hệ thống có thể mua vật tư, hẳn sẽ không đến mức chết đói. Chỉ là những vật tư mua có điểm khó có thể giải thích rõ ràng.

Giang Tiểu Nhã thấy lâm đường không có phản ứng gì, thì có chút tức giận.

“ Lâm Đường Đường, cô có thể đừng cứ trông cậy vào người khác giúp cô làm việc được không? Người trong thôn đều đang nói bậy về cô, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”

“ Cô xem, tranh thủ bây giờ con chưa có ai thay cô làm việc, cô còn không nhanh đi làm việc đi, cố gắng để lấy nhiều công điểm.”

“ Nếu không chờ đến cuối năm, công điểm của cô quá ít, lương thực cũng không đủ ăn, cô phải làm sao? Cũng không thể luôn dựa vào trong nhà cứu trợ chứ?”

Giang Tiểu Nhã tận tình khuyên bảo, nhưng Lâm Đường Đường lại vì câu cuối cùng của Giang Tiểu Nhã mà tỉnh táo tinh thần.

“ Đúng rồi, có phải ngày mai là có thể đi lên trấn trên để lãnh đồ hay không?”

Đang lo lắng vật tư mua từ hệ thống không thể giải thích được xuất xứ, cái này không phải là cái cớ tuyệt vời cho vật tư sao?

Thấy Lâm Đường Đường hoàn toàn không hề để ý đến nói củ mình, lại còn vẫn luôn nghĩ đến đồ trong nhà gửi đến, Giang Tiểu Nhã thở dài hận sắt không thể thành thép.

“ Cô không thể...”

Giang Tiểu Nhã còn chưa nói xong thì có hai thanh niên trí thức một trước một sau đi đến.

Còn chưa gặp mặt hai người kia đã từng người cung cấp cho Lâm Đường Đường một giá trị phản cảm.

“ Tiểu Nhã, cô khuyên cô ta làm gì?”

“ loại người này có khả năng nghe lọt tai lời của cô sao, đợi đúc phân lương thực không đủ, cũng có rất nhiều đàn ông vui vẻ mà chia lương thực cho cô ta. Cô ta một người có thể ăn lương thực của trăm nhà, chỗ nào còn cần chúng ta bận lòng.”

Nữ thanh niên trí thức đến trước có dáng người khô gầy, làn da bị phơi đen, biện một kiểu tóc bánh quai chèo quê mùa, lời nói thật sự khó nghe.



Lâm Đường Đường từ từ tiếp thu trí nhớ của nguyên chủ biết được người này là tùy tùng lớn nhất của Giang Tiểu Nhã, hầu như tất cả chuyện gì của Giang Tiểu Nhã đều có sự xuất hiện của cô ta.

Cô ta vừa nói xong thì có một nữa thanh niên trí thức khác, vóc dáng thực lùn, mặt còn đầy tàn nhang, cũng theo sau âm dương quái khí đi theo phụ họa.

“ Đúng đó, nói không chừng trong lòng người ta còn đang âm thầm cười nhạo chúng ta không có đàn ông đến hỗ trợ, phải tự mình làm việc để kiếm lương thực còn thật đáng thương đó.”

Đây là một tùy tùng khác của Giang Tiểu Nhã.

Lòng dạ cô ta cũng như vóc dáng của cô ta hẹp hòi như nhau, trong nguyên tác cuối cùng cô ta còn thiếu chút nữa làm hại Giang Tiểu Nhã không thể tham gia thi đại học. Là một kẻ chuyên đâm sau lưng người khác.

Nhưng bây giờ cô ta vẫn đứng về phía Giang Tiểu Nhã.

Giang Tiểu Nhã cũng không phản bác lại lời nói của hai người họ, có chút không vui ngồi ở bên cạnh bắt đầu uống nước, cầm mũ rơm quạt gió giải nhiệt.

Lâm Đường Đường liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cầm mũ rơm đứng lên.

Mặc dù tính tình nguyên chủ không sắc bén, nhưng cũng không phải dạng quả hồng mềm mặc người khác nắn bóp!

Mà Lâm Đường Đường cô lớn lên đến từng này, còn chưa có ai dám đứng trước mặt mắng cô như vậy!

Vỗ vỗ quần, Lâm Đường Đường nhẹ nhàng di chuyển dáng người uyển chuyển liền lộ ra rõ ràng, ánh mắt ba người bên cạnh đều nhìn đến ghen ghét cùng khinh thường.

Cô thở dài một cái, thanh âm mang theo mị hoắc, nhữ khí lại có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

“ Đúng đó ~ nào giống ai đó không có ai giúp, chỉ có thể tự thân đi đào khoai tây giữa trời trưa nắng, thật vất vả quá, đáng thương quá nha!”

“ Không giống tôi nha, nghỉ ngơi đến bây giờ, khoai tây trong đất cũng đều có người đến giúp tôi đào xong rồi.”

Vừa dứt lời, trong đầu liền liên tiếp vang lên ban tiếng nhắc nhỡ.

Là ba phần giá trị phản cảm, thật vui nha!

Lâm Đường Đường hừ nhẹ một tiếng, tâm trạng vui sướиɠ mà cất bước đến phần đất mà cô phụ trách.

Ở trước mặt cô âm dương quái khí sao? Mấy người âm dương quái khí thì có thể làm gì, có thể mua lương thực được sao?



Mấy người không thể nhưng tôi có thể nha.

Lâm Đường Đường gợi lên khóe môi, trở tay liền dùng 5 giá trị phản cảm của bọn họ cung cấp mua cho bản thân một chai kem chống nắng.

Lâm Đường Đường cố ý đi rất chậm, cô muốn thử xem một chút mấy người họ ở sau lưng mình nói bậy có thể liên tục cung cấp giá trị cảm xúc cho cô không.

Nhưng mà hiển nhiên là không thể.

Xem ra trong thời gian ngắn chỉ có thể cung cấp một lần, hoặc là cảm xúc còn chưa đủ.

Nhưng cô cũng không tham quá nhiều.

Sau khi nhìn quanh bốn phía, Lâm Đường Đường nhanh chóng đem chai kem chống nắng mình vừa xong để trong túi âm thầm bôi ra lòng bàn tay, sau đó ngồi xổm xuống phần ruộng của mình cẩn thận bôi.

Tuy rằng cô không có ý trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng vẻ ngoài của cô lại cực kỳ kiều diễm xinh đẹp. Làn da lại được bảo dưỡng đến cực tốt, dáng người lại trước tấn công sau phòng thủ, mười phần nóng bỏng.

Chỉ cần một động tác đơn giản như vươn cánh tay trắng noãn ra, cũng được Lâm Đường Đường làm đến phong tình vạn chủng.

Thời điểm cô đang bôi kem chống nắng đến trên cổ, thì ruộng phía bên trái đột nhiên lại truyền đến một tiếng hét thảm.

“ ai da, ai da, đau, đau, đừng có nắm!”

Lâm Đường Đường nghe tiếng tò mò nhìn qua xem, chỉ thấy một đại tỷ đang hung hăng nắm lỗ tai của đàn ông nhà mình.

“ Còn nhìn! Một hồ ly tinh đến làm việc cũng không quên câu dẫn đàn ông, thì có gì đẹp mà nhìn? Có làm hay không, còn muốn ăn cơm hay không?”

“ ai da, ai da, không nhìn không nhìn nữa...”

Người đàn ông liên tục xon tha, đại tỷ trừng một cái mới buông lỏng tay.

Nhưng cứ việc người đàn ông không còn nhìn lén Lâm Đường Đường nữ, nhưng đại tỷ vẫn qυყ đầυ hung hăng mà trừng mắt với Lâm Đường Đường, còn liếc cô một cái.

Tuy rằng đại tỷ không có mắng cô nhưng giá trị phản cảm đã đến rồi.