Chương 41: Bị oan mà chết

Đối với gia đình lý mai mà nói, đây thật sự là một chuyện đau lòng mà họ không dám nhắc tới.

Ba năm trước, cha của Lý Mai, bác sĩ Lý, bởi vì trị hỏng cho người ta, sau đó bị buộc tội chết.

Lý Mai khi đó mới mười bốn tuổi, cô chỉ biết khóc thương cho cha, đã cùng với mẹ Lý đi nhiều nơi, hy vọng có thể giải được nỗi oan ức của cha.

Nhưng lúc đó, mọi người đều coi họ như một tai họa, căn bản không ai dám giúp đỡ, cuối cùng hai mẹ con họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cha Lý bị oan mà chết

Trong lòng Lý Mai, cha cô giống như một vị thần, cô không bao giờ tin cha mình sẽ trị chết người ta, nhưng cô thật sự không có cách nào khác, một cô gái trói gà không chặt như cô căn bản không thể đòi lại công lý cho cha mình.

Khi Yến Thư Hoa đề cập đến chuyện này, cô ấy rất kích động: “Thư Hoa, thật ra.....thật ra, cha em không có trị hỏng cho người ta, người đó bị đau bụng, thuốc mà cha em kê cho người đó rất bình thường, còn về người đó vì sao bỗng trở nên nghiêm trọng hơn rồi chết, cha em thật sự rất oan.”

Lý Mai đã nói với nhiều người rằng cha cô bị oan, nhưng không ai tin cả. Cô sợ Yến Thư Hoa cũng sẽ không tin, nên liền vội vàng đưa tay ra nắm chặt tay cô: "Thư Hoa, chị phải tin lời em nói, cha em thật sự không trị hỏng cho người đó."

Biểu cảm ngây thơ đó của Lý Mai, cùng với cô bé còn hiểu về thảo dược như vậy, Yến Thư Hoa đoán cha cô bé chắc chắn có y thuật rất giỏi, chắc hẳn là không có khả năng làm chết người.

Là một bác sĩ, mỗi lần dùng thuốc, tỷ lệ đều rất vừa phải, không dám dùng quá nhiều hay quá ít, dù sao mỗi lần dùng thuốc đều là mạng sống của một người.

"Trước khi chết người đó có uống thuốc không?" Yến Thư Hoa nghĩ nếu thảo dược không có vấn đề, thì có thể là có thứ gì đó xung khắc với nhau.

“Có uống, cha em nói bà ấy lớn tuổi rồi, chỉ có thể cho bà ấy uống ít thảo dược, nhưng không ngờ rằng ngày hôm sau bà ấy đột nhiên tái phát bệnh cũ, sau đó, gia đình đó nói bà chết rồi, cuối cùng cha em xảy ra chuyện.”

Dù chỉ đã qua ba năm nhưng chuyện đó cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Khi đó hai người bơ vơ bất lực, không một ai đưa tay ra giúp đỡ.

Họ thật sự không đành lòng nhìn bác sĩ Lý chịu khó chịu khổ trong tù nên đã bán hết mọi thứ trong nhà chỉ để tìm quan hệ cứu ông ra, nhưng cuối cùng vẫn là không được.

Người kia lấy hết tiền, nhưng lại vô tình nói với họ, bác sĩ Lý đã chết rồi, nhưng lại nhất quyết không trả tiền lại cho bọn họ.

Lý Mai cảm thấy đó giống như một cơn ác mộng vậy.

“Em còn giữ giấy điều trị hay đơn thuốc mà khi đó cha em đã kê không?” Yến Thư Hoa nghĩ, có lẽ đây là bị oan, nhưng còn về có thật sự là oan hay không, thì cô cần phải xác minh.

Lý Mai nghe vậy vội nói: "Chị Thư Hoa, kỳ thật hôm đó cha em thấy người bệnh có triệu chứng say nắng. Sau đó, cha em vội vàng lên núi, hái ít thảo dược về nấu, chỉ bảo bà ấy về nhà uống, ngày hôm sau đã có chuyển biến tốt.”

“Nhưng không biết tại sao, đến buổi chiều, bà ấy đột nhiên cảm thấy khó chịu đủ kiểu, nhưng chỉ một giờ thì đã biến mất, cha em muốn đến xem bà ấy thế nào, nhưng người nhà đối phương căn bản không cho xem, trực tiếp bắt cha em nhốt lại.”

Yến Thư Hoa nghe lý mai nói vậy, cô thật sự cũng rất mơ hồ: “Bây giờ em nói nhiều như vậy cũng vô dụng, chỉ có xem giấy điều trị khi đó mà cha em khám cho bà ấy, thì chị mới biết được là tình huống gì.”

“Giấy điều trị vẫn để ở trong nhà, hay là bây giờ chúng ta về nhà em lấy.”

Lý Mai vừa nói vừa dẫn cô về nhà, vào phòng tìm, kết quả có tìm kiểu gì thì cũng không thấy, thật sự quá gấp, liền chạy qua hỏi mẹ.

Mẹ Lý mặt không biểu tình nói: “Mẹ đốt cuốn sổ đó rồi.”

Lý Mai vẫn đang lục lọi trong tủ, không ngờ giây tiếp theo lại nghe thấy mẹ mình nói như vậy, liền kích động chạy đến trước mặt mẹ: "Mẹ, sao mẹ có thể đốt cuốn sổ đó chứ?"

Cuốn sổ đó có liên quan đến quá trình điều trị ông ấy, đó là bằng chứng duy nhất, bây giờ bị đốt rồi, vậy chẳng phải là không thể giải oan cho cha sao?

Tình trạng của mẹ Lý hôm nay không tệ, đã có thể nói chuyện được một lát,: "Chuyện này đã kết thúc rồi, cha con cũng đã qua đời, nên con đừng nhúng tay vào chuyện này nữa có được không, lỡ như con cũng bị kéo vào trong, một bà gia như mẹ phải làm sao?”

Mẹ Lý đã làm những việc này đều là vì tốt cho Lý Mai. Không phải họ không cố gắng, mà là họ đã cố gắng rất nhiều, nhưng nó cũng chẳng ích gì, nếu chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc đến nữa, càng nhắc càng đau lòng, càng nguy hiểm hơn mà thôi.

"Mẹ, cha con thật sự bị oan, ông ấy không hề dùng nhầm thuốc, nhất định là người đó, bản thân người đó vốn đã có vấn đề rồi, lúc đó con thấy kỳ lạ, nhưng mẹ lại không chịu để con đi điều tra, nếu con điều tra thêm một chút, có lẽ chuyện này đã không xảy ra rồi."

Lý Mai muốn lấy đơn điều trị ra, nhưng mẹ Lý không cho cô lấy ra, vì đó là chứng cứ duy nhất, nếu không thể tìm được một người hoàn toàn đáng tin cậy, bà ấy sẽ không bao giờ lấy nó ra, lớ như bị những kẻ có mưu đồ đó đốt đi, chẳng phải là đến cả chứng cứ cũng không có sao?

Mẹ Lý vẫn luôn giấu kín chuyện này trong lòng, không dám tùy tiện nói ra. Bây giờ nhắc đến chuyện này, bà thật sự sợ sẽ xảy ra chuyện.

"Bây giờ nói mấy lời này cũng vô dụng, con cũng không phải không biết khi đó cha con đã khổ sở như thế nào, chẳng lẽ con cũng muốn giống như cha con sao? Chúng ta không phải là đối thủ của những người đó, bọn họ chính là......."

"Bọn họ chính là không ưa cha, nên mới mượn chuyện này để trừ khử cha đúng chứ?” Lý Mai nhanh mồm nhanh miệng.

“Tùy con nói thế nào thì nói, tóm lại con đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.” Mẹ Lý rất kiên quyết, “Lý Mai, cha con đã như vậy rồi, mẹ góa con côi chúng ta thì có thể làm gì được đây?” Mẹ Lý vội nhìn sang Yến Thư Hoa rồi nói: "Thư Hoa, sự việc đã đến mức này rồi, có thể mặc kệ thì cứ mặc kệ đi, đến lúc đó liên lụy đến cháu thì không hay đâu.”

"Dì à, nếu chú ấy thật sự bị oan, vậy thì chúng ta phải rửa sạch nỗi oan này cho chú ấy chứ, nếu không, danh tiếng cả đời của chú chẳng phải đều bị hủy hoại hay sao?"

“Đúng, không sai, cha của nó là bị oan, nhưng dù thế thì biết làm sao được, trứng làm sao chọi với đá đây.” Mẹ Lý nghĩ đến chồng mình, vì người trong thôn tận tâm như vậy, cố gắng như vậy, nhưng đến cuối cùng lại phải gánh trên lưng nỗi oan lớn như vậy, bà cũng rất muốn rửa sạch cho ông ấy, nhưng một người đàn bà như bà, trong nhà không tiền tài không quyền thế thì có thể làm gì chứ?

____ ____ ____