Chương 31: Lo cho em

Bởi vì Thẩm Hồng Mai lên tiếng, còn có Yến Thư Hoa cũng xin tha cho anh, Tiêu Cẩm Sơ cuối cùng cũng mủi lòng: “Tống Nham ngày mai vào thành một chuyến, truyền tin cho phu nhân.”

"Vâng." Tống Nham cử động hai chân, phát hiện hai chân tê cứng, đứng cũng không vững nữa.

Yến Thư Hoa không ngờ Tống Nham lại nghe lời như vậy, dù sao thì địa vị của tiêu cẩm sơ cũng khá là cao. "Chuyện hôm nay anh đừng tức giận nữa, cũng đâu phải chuyện lớn lao gì đâu, anh nói phải không?”

"Tôi không quan tâm đến người khác, tôi là lo lắng cho em."

"Lo lắng cho tôi?" Yến Thư Hoa sửng sốt, anh vẫn ở nhà, cũng không biết chuyện gì xảy ra, sao lại lo lăng cho cô như vậy?

“Trước khi bọn ta đến đây, em và mẹ em đã bị người khác bắt nạt đến mức nào chứ?” Chỉ mới ở đây có mấy ngày, Tiêu Cẩm Sơ đã rất rõ, cũng hiểu ra, một gia đình không có đàn ông chống đỡ, thì nhất định sẽ sống không dễ dàng.

Yến Thư Hoa nghe thấy anh thật sự lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy rất vui: "Anh yên tâm đi, Cẩm Sơ, tôi biết tự chăm sóc bản thân mà, anh xem, chân của anh cũng đá bình phục rất nhanh đấy thôi.”

Mặc dù nói loại chuyện này cũng chẳng phải là chuyện tốt gì, nhưng Yến Thư Hoa lại cảm thấy bản thân và Tiêu Cẩm Sơ hình như không còn câu nệ giống như trước kia nữa rồi, lời gì nên nói thì cô cũng nói thẳng, bởi vì thật sự đã xem Tiêu Cẩm Sơ như người nhà mình rồi.

Sau khi nghe Tiêu Cẩm Sơ giao phó, Tống Nham đã đi vào thành phố tìm Tiêu phu nhân, trước khi rời đi còn mang theo một lá thư của Tiêu Cẩm Sơ.

Thẩm Hồng Mai dậy nấu cơm từ sớm, ăn xong liền lấy trứng trong chuồng gà ra, nghĩ tới giờ này Trương Thải Hà đang làm việc ở hợp tác xã cung tiêu, nên bà liền tranh thủ thời gian muốn đi Lý Đại Cương, "Dù sao Đại Cương cũng bị thương thành như thế rồi, chúng ta mà không qua thăm nó, thì thật sự không hay cho lắm.”

Yến Thư Hoa đáp: “Mẹ, để con đi cùng mẹ.”

“Cũng được.” Thế là hai mẹ con cùng nhau đến nhà Lý Đại Cương.

Nhà của Lý Đại Cương cũng được xem là khá tốt, một căn nhà trệt rất lớn, trên xà treo đầy ớt khô và bắp khô, sàn nhà cũng được lát gạch đỏ, sạch sẽ, gọn gàng.

Sau khi đến, cha của Lý Đại Cương là Lý Bình Thụ ra chào hỏi: “Kỳ thật đại cương cũng không có sao cả, chính cần nằm trên giường nghỉ ngơi một hai ngày là được.”

Lý Bình Thụ cũng đã ngoài 50, hai bên tóc mai đã bạc đi đôi chút, đeo một cặp kính trông rất lịch sự, có phong thái của một giáo viên nhân dân, ăn nói rất khách khí, chỉ là không ngờ ông lại có một người vợ đanh đá như vậy.

Ấn tượng đầu tiên của Yến Thư Hoa về Lý Bình Thụ khá tốt, cô cảm thấy ông cũng là người hiểu lý lẽ, ít nhất sẽ không giống Trương Thải Hà, không phân trắng đen liền xông đến mắng mỏ bừa bãi, vì vậy cô nói chuyện rất khách khí: “Chú Lý, cho dù không sao thì chúng cháu cũng phải đến thăm, dù sao thì cũng là vì anh họ của cháu nên anh ấy mới bị thương.”

Lý Bình Thụ mỉm cười: "Nếu cháu đã nói vậy thì vào trong đi, hôm nay mẹ Đại Cương không có ở nhà, nếu không, nói không chừng sẽ lại náo loạn một trận mất.” Nói xong, ông dẫn bọn họ vào một gian phòng vén tấm rèm trên cửa ra liền nhìn thấy Lý Đại Cương đang nằm bên trong.

Chân của Lý Đại Cương bị băng bó, nằm trên giường không thể động đậy, vừa nhìn thấy bọn họ từ cửa đi vào, liền kích động nói: "Thư Hoa, sao em lại đến đây, còn có dì Thẩm nữa."

“Đại Cương, cháu chú ý dưỡng thương.” Bây giờ Thẩm Hồng Mai nói gì cũng đều là thừa thãi, chỉ có thể nói những lời này. Khi Lý Đại Cương thấy bọn họ vẫn đến nhà thăm mình, trong lòng rất áy náy: “Thư Hoa, chuyện này là do anh không đúng, là anh đã phạm sai lầm lớn như vậy, anh cũng không mọi chuyện lại thành ra như vậy........”

Dù sao Lý Đại Cương cũng là người bị thương, hơn nữa những chuyện này đều từ bản thân mà ra, Yến Thư Hoa không muốn anh quá tự trách, nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi.”

Mọi người trò chuyện ở trong nhà, Lý Bình Thụ đang cầm chổi quét sân ở ngoài, không ngờ lại nghe được cách đó không xa có tiếng người đang nói chuyện.

“Dì Trương, miếng thịt này dùng để bồi bổ cho Đại Cương.” Đây là giọng của Thẩm Mộng Mộng, theo sau là tiếng Trương Thải Hà: “Vẫn là Mộng Mộng tốt.”

Lý Bình Thụ không ngờ bọn họ lại về sớm như vậy, không kịp chạy vào nhà báo, cho nên khi hai người bước vào nhìn thấy Yến Thư Hoa và Thẩm Hồng Mai đi ra, Trương Thải Hà lập tức xù lông nhím lên: "Hai mẹ con bà lại tới đây làm gì?"

Lý Bình Thụ lý trí hơn, không để bọn họ làm loạn: “Dù sao thì cũng là đến thăm Đại Cương, bà đừng như vậy.”

"Không cần hai người giả vờ giả vịt đến đây thăm Đại Cương, hai người qua đây thăm nó, hay chỉ để xem trò cười của chúng tôi?" bây giờ Trương Thải Hà chỉ muốn đuổi bọn họ ra ngoài.

Trứng mà Yến Thư hoa mang đến đều bị Trương Thải Hà tàn nhẫn ném xuống sàn. Thẩm Hồng Mai cảm thấy quá lãng phí, nếu biết trước sẽ thế này, bà thà giữ lại tẩm bổ cho Yến Thư Hoa còn hơn.

"Bỏ đi, đừng phí lời với người đàn bà chanh chua này nữa, chúng ta nhanh đi thôi." Thẩm Hồng Mai nắm lấy tay Yến Thư Hoa nhanh chóng rời đi, Lý Bình Thụ theo sau liên tục xin lỗi: “Hồng Mai, bà cũng biết tính tình của thải hà mà, haizz, thật ra tôi cũng rất thích đứa trẻ Thư Hoa này, chỉ đáng tiếc......”

Lý Bình Thụ muốn yến thư hoa làm con dâu của mình, nhưng Trương Thải Hà tâm cao khí ngạo, luôn cho rằng Lý Đại Cương có thể tìm được người tốt hơn, mới trì hoãn đến tận bây giờ, mới để cho Yến Thư Hoa gả cho người ta mất.

“Không sao, không sao.” Thẩm Hồng Mai thấy thái độ thành thật của Lý Bình Thụ, cũng không muốn tính toán cho li gì nữa: “Được rồi, vậy chúng tôi đi trước.”

Khi Yến Thư Hoa chuẩn bị rời đi, nhìn thấy quầng mắt Lý Bình Thụ có hơi thâm, hơn nữa bọng mắt xệ xuống, liền hỏi một câu: “Chú Lý, dạo gần đây chú ngủ không ngon giấc, còn nằm mơ, hơn nữa cảm thấy vô lực, làm việc gì cũng đều thấy rất mệt phải không?”

Lý Bình Thụ kinh ngạc: “Thư Hoa, sao cháu biết?”

"Chú Lý, chú có thể cho cháu xem tay của chú được không?" Yến Thư Hoa nhẹ nhàng chạm vào tay của ông, sau đó mỉm cười: "Chú Lý, sau này chú hãy ngâm chân trước khi đi ngủ, sau đó dùng râu ngô nấu nước, sáng trưa tối đều uống, một tuần sau, chú sẽ thấy rất dễ ngủ.”

“Gần đây ở trường có nhiều việc nên ngủ không được ngon.” Lý Bình Thụ bởi vì mệt mỏi, nói chuyện cũng có khí vô lực, Yến Thư Hoa đỡ lấy ông, nòi: “Chú Lý, chú nghe lời cháu, nhất định sẽ ngủ ngon thôi.”

Lý Bình Thụ vội vàng gật đầu: “Được, vậy chú sẽ làm theo lời Thư Hoa nói.”

Nhìn con gái tỏ ra hiểu biết như vậy, Thẩm Hồng Mai nhịn không được mà hỏi: "Thư Hoa, con biết chữa chân cho Cẩm Sơ, còn biết chữa bệnh cho chú Lý, con học được từ khi nào vậy?"

“Mẹ, dạo này không phải con thường xuyên xem một số loại sách y sao? Học từ trong sách y đấy ạ.”

Thẩm Hồng Mai nghe thấy cô vậy mà chỉ là gà mơ, thật sự rất sợ hãi, vội nói: "Thư Hoa, trị bệnh không phải chuyện đùa đâu, con biết không? Ở thôn bên cạnh có một thầy thuốc, chính bởi vì chữa hỏng cho người ta mà bị bắt lại đấy, đang yên đang lành một thầy thuốc cứ như vậy mà chết oan, con không được làm bậy đâu đấy.”

Yến Thư Hoa nghe xong liền hỏi: “Mẹ, thầy thuốc đó họ Lý sao?”

"Sao con biết?" Thẩm Hồng Mai nghĩ chuyện này bà chưa từng nói với cô, sao cô có thể biết được?

Trong lòng Yến Thư Hoa nghi hoặc, chẳng lẽ thầy thuốc đó chính là cha của Lý Mai?

____ ____ ____